Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chương 196: Nhiếp chính vương điện hạ bị cảm nắng (2)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

5ạc Tử Dạ không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ nhìn hắn và hỏi ngược lại: “Nếu ngươi là ta thì ngươi có tin những lời này hay không?” Lời nàng nói khiến hắn cảm thấy khẩn trương, hô hấp cứng lại. Hắn chậm rãi buông cổ tay áo của nàng ra! Cặp mắt đào hoa tà mị mất đi ánh sáng, chậm rãi cụp xuống. Hắn nhẹ nhàng nói: “Nếu ngươi không tin thì quên đi!” Nếu y không tin thì thôi. Thật ra hắn không muốn quên đi, thế nhưng ngoài việc nói quên đi, hắn còn làm được gì nữa? Lạc Tử Dạ nhìn hắn như vậy, trong lòng thầm than bản thân đúng là người ăn mềm không ăn cứng. Nhìn thấy trai đẹp khổ sở như vậy, nàng vô cùng không đành lòng! Vì thế, nàng ho khan một tiếng, mở miệng nói:2“Ta tin hay không là một chuyện, nhưng nếu ngươi thật sự không muốn đi thì ở lại cũng được. Dù sao phủ Thái tử lớn như vậy, phòng nhiều như vậy, một mình bản Thái tử cũng ở không hết! Nhưng nếu sau này ngươi làm hại ta thì...”

Thật ra nói đi nói lại, tuy rằng hắn giấu giếm nàng, nhưng mà ban đầu là nàng mời hẳn tới, nàng không hỏi hẳn có cần sự bảo vệ của mình hay không, hắn cũng không giả vờ đáng thương hoặc là nói cần nàng bảo vệ, cho nên cái này không tính là lừa gạt, nhưng mà giấu giếm thì vẫn có. Ngoài việc giấu giếm nàng ra thì hắn vẫn chưa làm gì gây hại cho nàng, không phải sao?

Trong lòng Lạc Tử Dạ nhanh chóng tìm lý do cho hắn, suy nghĩ một hồi chính nàng8cũng kinh ngạc! Trước nay nàng chỉ bao che khuyết điểm đối với bạn bè, nàng thường tự tìm lý do bào chữa cho bọn họ khi họ làm sai, nhưng ngày hôm nay nàng lại tự tìm lý do bào chữa cho Doanh Tần, chẳng lẽ nàng đã xem hắn là bạn rồi sao? Sau khi nghe nàng nói xong hắn lập tức mở mắt ra. Cặp mắt đào hoa chợt lóe sáng, làm cho người ta không thể dời tầm mắt được. Hắn kéo nàng vào lòng, giống như vì rất kích động cho nên không thể tự kiềm chế: “Tiểu Dạ Nhi, Tiểu Dạ Nhi.”

Lạc Tử Dạ: “...”

Đột nhiên bị trai đẹp ốm, cảm giác vô cùng tuyệt vời, nhưng mà có ai nói cho nàng biết chuyện gì đang xảy ra không? Tuy chỉ ôm thì không có gì, nhưng vì sao cơ thể hắn6còn run rẩy nữa? Điều này khiến Lạc Tử Dạ cảm thấy vô cùng khó hiểu!

Khuôn mặt của nàng bị hắn ép vào trong ngực, tuy trong lòng nàng cảm thấy khó hiểu, nhưng tay nàng lại sờ soạng lưng hắn một cách đáng khinh. Giống như đang an ủi, lại như đang thử xem cảm xúc như thế nào! Thanh Thành đợi ở ngoài cửa nửa ngày trời, bỗng nhiên không nghe thấy tiếng gì nữa. Gã nhíu mi, cảm thấy không yên tâm, vì thế liền xoay người, ló đầu nhìn vào cửa sổ. Sau đó gã nhìn thấy tay của Lạc Tử Dạ đang sờ soạng lưng công tử nhà mình. Thấy có người chiếm lợi từ công tử, gã lập tức giận tái cả mặt! Tuy rằng gã rất muốn đi vào ngăn cản, thế nhưng vẫn cố gắng cắn chặt răng nhẫn nại. Công3tử có ý với Lạc Tử Dạ, gã không thể đi vào phá hỏng chuyện tốt của công tử!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.