*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Tuy nhiên, hắn cũng chỉ “ùm” một tiếng, giọng nói trầm thấp trêu chọc vành tai nàng. Hắn cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt tuy vẫn ngạo mạn như trước nhưng lúc này rốt cuộc đã lộ ra nét dịu dàng. Hắn trầm giọng hỏi: “Cho nên?” Lạc Tử Dạ lập tức ngẩng đầu nhìn hắn. Bởi vì nàng hành động đột ngột nên không nhìn kỹ. Đầu nàng bất ngờ đập trúng cằm của hắn. Sắc mặt Nhiếp chính vương điện hạ không đổi nhưng Lạc Tử Dạ lập tức ôm trán vì bị đụng đau. Còn Nhiếp chính vương điện hạ đột nhiên nhớ ra Diêm Liệt bảo mình giả vờ đáng thương, vậy hắn là bây giờ mình nên thể hiện rằng bản thân cũng bị đụng đau nhỉ? Thế nhưng nghĩ tới cảnh kia, hắn lại cảm thấy cả người bứt2rứt, vì vậy hắn cau mày lại, không giả vờ giả vịt nữa.
Ngược lại, hắn đưa tay nhẹ nhàng xoa trán cho Lạc Tử Dạ.
Hành động này của Nhiếp chính vương điện hạ làm cho Lạc Tử Dạ đứng hình như bị sét đánh giữa trời quang! Nàng cực kỳ nghi ngờ người trước mắt có phải đã bị người ta đánh tráo hay không, bởi vì hắn lại có lúc hiền lành như vậy! Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, thấy ánh mắt hắn vẫn tràn đầy vẻ khinh miệt quen thuộc, tức thì nàng biết người này đúng là cái tên khốn kiêu căng ngạo mạn kia, không hề bị người khác đánh tráo!
Thấy Lạc Tử Dạ nhìn mình chằm chằm như thế, hàng lông mày rậm của Phượng Vô Trù khẽ nhướng lên, trầm giọng hỏi: “Vẫn còn đau à?” “Hết rồi!” Lạc8Tử Dạ lập tức lắc đầu, nhưng lại cảm thấy chỗ trán được hắn xoa cho nóng như lửa đốt, khiến cho gương mặt nàng cũng nóng bừng lên. Nàng đẩy tay hắn ra: “Ổn rồi, không sao rồi!” Nàng tách ra như thế là để hai bên đỡ thấy ngại. Nhưng trong mắt Nhiếp chính vương điện hạ, đây là hành động chống cự hắn. Đôi mắt hắn trở nên lạnh lẽo, bất chợt híp lại, lộ ra vẻ tàn bạo. Nhưng ngay sau đó hắn lại nhớ ra Diêm Liệt đã nói là không được quá ngang ngược, nếu
mình ngang ngược thì tên khốn ẻo lả kia sẽ thừa cơ chen chân vào. Do đó, mặc dù không vui nhưng cuối cùng Nhiếp chính vương điện hạ cũng không nói gì thêm, lại càng không thể hiện thái độ ngang ngược tàn bạo.6Lạc Tử Dạ nói tiếp những lời còn đang dang dở: “Ừm, vậy nên ta cảm thấy, nếu như ta muốn kết bạn thì bọn họ toàn là những kẻ không đáng tin cậy, người vẫn là lựa chọn tốt nhất!” Nghe nàng nói những lời này, trong mắt Phượng Vô Trù lập tức đong đầy niềm vui. Nhưng nét mặt hắn vẫn không biểu lộ bất cứ biểu cảm gì, chỉ lên tiếng hỏi: “Doanh Tần cũng không đáng tin sao?”
Lạc Tử Dạ nhún nhún vai: “Khó có thể khẳng định hắn có đáng tin hay không, còn phải xem đã!”
Nếu nói Doanh Tần đáng tin, thì mình bị người ta lấy Thiên Tử lệnh ra tính kế một lần, hôm nay lại có chuyện giấu giếm mình, vì vậy khó có thể nói là hắn ta đáng tin được. Nhưng nếu nói Doanh3Tần không đáng tin, thì nhớ tới dáng hình nhỏ bé đáng thương của bé tiểu thụ kia, nàng lại có phần không đành lòng!
Tuy nhiên, đáp án của Lạc Tử Dạ đã nói lên tất cả. Nhiếp chính vương điện hạ đã đi trước tình địch của mình một bước, chiếm được lòng tin của tên nhóc này! Đối với Nhiếp chính vương điện hạ, đây đương nhiên là một tin tốt! Thế là hắn bật cười, trầm giọng nói: “Nể tình ngươi không tin tưởng hắn, Cô tạm thời tha cho hắn một mạng!” Trên địa bàn Thiên Diệu, cho dù Doanh Tần biết Ngự Long Thương, nhưng nếu Phượng Vô Trù hắn muốn Doanh Tần chết thì hắn ta cũng đừng hòng còn sống mà ra khỏi Thiên Diệu!
Khóe miệng Lạc Tử Dạ co giật. Cho nên, mệnh đề đảo của câu5này chính là nếu nàng thể hiện rằng mình tin Doanh Tần thì rắc rối lớn rồi, có phải không? Nàng không muốn nói nhiều về chuyện này, nhưng vẫn phải mở miệng nói tiếp: “Nè, nếu như chúng ta trở thành bạn bè tốt, vậy thì sau này người sẽ không tìm gia gây phiền phức nữa, đúng không?” Mi tâm Nhiếp chính vương điện hạ nhăn lại rồi giãn ra, hắn thực sự không hề có hứng thú trở thành “bạn bè tốt” với tên nhóc này một chút nào. Hắn đang định từ chối thì phía cửa sổ vang lên một tiếng “cộp”. Hắn ngước mắt nhìn sang thì thấy Diêm Liệt đang gật đầu cực nhanh với mình. Hắn lập tức hiểu ý, Diêm Liệt bảo mình đồng ý đây mà! Thế là hàng lông mày rậm của Nhiếp chính vương điện hạ nhíu chặt lại. Tuy rằng ba chữ “bạn bè tốt” chẳng có tí xíu sức hấp dẫn gì đối với hắn cả, nhưng thấy Diêm Liệt nghiêm túc và kiên trì gật đầu như vậy, rốt cuộc hắn cũng đành nhắm mắt lên tiếng: “Được! Cô sẽ cố gắng không tìm người gây phiền phức!”
Lạc Tử Dạ nghe hắn nói vậy, hai mắt lập tức sáng lấp lánh: “Bạn bè tốt nên giúp đỡ lẫn nhau có phải không?” Vừa thấy dáng vẻ này của nàng, trong lòng Phượng Vô Trù lập tức bật chuông báo động. Đang yên đang lành nàng lại nói là muốn làm bạn bè tốt, hắn biết ngay là nàng có ý đồ khác mà! Hẳn nhíu mày, hỏi thẳng: “Lạc Tử Dạ, rốt cuộc ngươi có ý gì?”