Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chương 204: Tiểu dạ nhi, vi phu(*) dẫn người đi trốn (1)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hơn nữa, những lời kia quả thực là tiếng lòng của nàng, lúc này nàng thật sự nghĩ rằng người mà nàng có thể tin tưởng nhất chính là Phượng Vô Trù.

Nàng nghĩ vậy, và cũng định nịnh nọt một chút, nói ra ý đồ của mình. Diêm Liệt vẫn luôn đứng ngoài cửa sổ. Khi nhận được tin tức mà hạ nhân vừa bẩm báo, mi tâm hắn nhăn lại, gương mặt lạnh lùng hẳn, vội vàng tiến vào trong phòng. Mặc dù Vương và Thái tử không dễ gì mới thân mật được như lúc này, nhưng hắn chẳng còn cách nào khác. Sau khi vào phòng, Diễm Liệt khom lưng nói: “Vương, đã xảy ra chuyện rồi! Phía mật thám của chúng ta vừa truyền tin tới,2nói là trên đường diệt trừ phản loạn, Lạc Tử Dục đã bị người ta ám sát, không may bỏ mình, thi thể đã được đưa về vương đô. Hơn nữa lúc này, tất cả các chứng cứ mà triều đình đang nắm giữ đều nhắm vào Thái tử ạ!”

“Sao cơ?” Lạc Tử Dạ sửng sốt, cực kỳ hoài nghi có phải là mình đã nghe nhầm hay không, thế quái nào nàng nằm không mà cũng trúng đạn vậy? Chân mày nhăn tít lại, nàng nhìn Diêm Liệt chòng chọc, nghẹn mãi mới hỏi được một câu: “Chuyện này liên quan gì tới ta?”.

Diêm Liệt khẽ nhíu mày, cảm thấy hơi đau đầu, bởi vì chuyện đã thành ra như vậy thì không dễ xử lý. Hắn ta nhìn8Lạc Tử Dạ, nói: “Đầu tiên là ở hiện trường vụ án đã nhặt được binh khí có ký hiệu của phủ Thái tử. Thứ hai là người may mắn sống sót tại hiện trường đã mô phỏng chiêu thức giết người của thích khách lúc đó, kết luận là đó không thuộc bất kỳ võ công của môn phái nào trên giang hồ, nhưng lại na ná thủ đoạn mà Thái tử tấn công thích khách trên mái nhà vào cái hôm bọn thích khách đột nhập phủ Thái tử. Cho nên có thể xem như là nhân chứng vật chứng đều đủ cả!”.

Sau đó, Diễm Liệt lại nói tiếp: “Không chỉ như vậy đâu, bây giờ trong kinh thành đang bàn tán xôn xao, nói là trước đây6chính Thái tử ngài đề nghị Hoàng thượng phái Nhị hoàng tử đi dẹp loạn, chắc là do ngài muốn ám sát Lạc Tử Dục trên đường đi nên mới đưa ra đề nghị như vậy với Hoàng đế bệ hạ. Hơn nữa trên triều đình, Nhị hoàng tử rất có tiếng nói. Đại khái Lạc Tử Dục là đối thủ cạnh tranh của ngài, đặc biệt là trước đây đã từng có triều thần ngang nhiên thỉnh cầu bệ hạ dịch trữ(*) trước Kim Loan điện, mà người được đề cử vào vị trí thái tử mới chính là Nhị hoàng tử.”

(**) Dịch trữ: đổi thái tử.

Nghe Diêm Liệt nói một tràng, Lạc Tử Dạ cũng hiểu kha khá rồi. Trong lòng nàng đã lờ mờ xuất hiện tướng3mạo của đối tượng tình nghi... Tình huống hiện tại là vụ án đã có vật chứng, nhân chứng thì chưa chắc chắn lắm, vì người đó không tận mắt chứng kiến người ra tay là nàng, nhưng võ công mà nhân chứng đề cập đến được coi là một nửa chứng cớ. Ngay cả lý do và động cơ giết người, người ta cũng đã sớm nghĩ thay cho nàng rồi, chính là vì ngôi vị hoàng để đó! Lúc này nàng muốn biện minh cũng chẳng có tác dụng quái gì!

Diêm Liệt nói xong, Lạc Tử Dạ vẫn chưa hé răng.

Ngược lại, Nhiếp chính vương điện hạ khẽ “hư” một tiếng cực kỳ khinh thường, hàng lông mày rậm hơi nhướng lên, giọng nói ma mị cũng thong5thả vang lên: “Có tí tài mọn mà cũng dám hoa tay múa chân trước mặt Cô! Diêm Liệt, trước tiên người cho người bắt hết những kẻ đang loan tin bên ngoài lại, hỏi cho ra kẻ khởi xướng. Sau khi bắt được kẻ đó, nếu không tra hỏi được gì thì giết luôn đi!”

Phượng Vô Trù nói xong, Diễm Liệt lập tức cúi đầu nhận lệnh: “Vâng, thuộc hạ đã rõ!” Ý của Vương là tin tức có thể lan truyền nhanh như vậy, bàn tán xôn xao như vậy nhất định là hành động của kẻ có âm mưu. Vì vậy, phải bắt được kẻ loan truyền tin đồn, thứ nhất là có thể bác bỏ tin đồn trong một phạm vi nhất định; thứ hai là không chừng còn có thể tìm hiểu căn nguyên, bắt được hung thủ thật sự.

Sau khi Diêm Liệt nhận lệnh, Phượng Vô Trù lại khẽ nhướng mày, giọng điệu ngạo mạn xen lẫn sự quyết liệt dứt khoát và sát ý lạnh thấy xương, trầm giọng phân phó: “Sau khi đánh tan tin đồn, trong thời gian ngắn nhất cần phải tra ra kẻ giật dây thật sự là kẻ nào. Nếu Cô đoán không sai, chắc hẳn mấy người kia không thoát khỏi liên quan. Cho dù là kẻ nào gây nên chuyện này, Cô cũng muốn hắn phải trả giá bằng máu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.