*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Lạc Tử Dạ nghe Diêm Liệt nói những lời này thì hơi sửng sốt một chút. Nàng còn chưa kịp hỏi gì thì hắn ta đã xoay người đi ra ngoài, để lại nàng nghẹn lời sau những điều hắn nói. Nàng mơ màng nhíu mày, lại ngoảnh đầu liếc nhìn Phượng Vô Trù: “Ngươi lo lắng cho ta lắm à? Đắc tội ta chính là đắc tội ngươi sao?” Dạo này chứng hoang tưởng của Diệm Liệt phát tác chăng?
Nàng vừa nói xong... Phượng Vô Trù lập tức cúi đầu, nhìn vẻ mờ mịt trong mắt nàng, đôi mắt ma quỷ của hắn trở nên chăm chú. Hắn bất ngờ chiếm đoạt đôi môi của nàng, dùng giọng nói trầm thấp trêu chọc nàng: “Cô có lo lắng cho ngươi hay không, ngươi không nhận ra sao?” Lạc Tử Dạ cứng đờ!
Trong lúc nàng2đờ người ra, đầu lưỡi đã bị hắn cuốn lấy. Thế nhưng, bởi vì hôm nay Diêm Liệt đã nhiều lần nhấn mạnh là không được quá mức mạnh mẽ nên Nhiếp chính vương điện hạ cũng chỉ dám dừng lại ở việc hôn hít này thôi, chứ không tiếp tục cởi y phục của nàng nữa.
Trong lòng hắn đã hiểu, lúc nãy Diễm Liệt bảo hắn cứ đồng ý làm bạn tốt với nàng trước đã, đại khái là Diêm Liệt muốn hắn hiểu rằng mọi chuyện phải phát triển từ từ, không thể một bước lên trời được! Từ từ cũng không sao, hắn có kiên nhẫn!
Lạc Tử Dạ ngu người luôn! Nàng hoàn toàn không hiểu nổi hành vi và lời nói lúc này của hắn. Bởi vì đang ngày người nên nàng quên cả phản kháng. Sau một hồi lâu, nàng8“ư” một tiếng, bấy giờ mới kịp phản ứng. Nàng chán ghét cực kỳ, đẩy hắn ra: “Tránh ra! Tránh ra! Tránh ra! Gia còn có việc!” Lạc Tử Dục bị người ta ám sát, đang yên đang lành lại lòi ra thanh kiếm có ký hiệu của phủ Thái tử, không cần nghĩ cũng biết là có người hãm hại nàng. Vậy kẻ ra tay giết người có thể là ai đây? Mặc dù trong lòng nàng có đối tượng tình nghi, nhưng suy cho cùng vẫn không thể khẳng định chính xác được. Trong vụ phóng hỏa quốc tự lần trước, Tiểu Minh Tử suýt chút nữa bị thiêu cháy, chuyện đó vẫn chưa tra ra được hung thủ. Bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy nữa.
Trong vụ án này, thái độ của Phượng Vô Trù là thái độ riêng của Phượng6Vô Trù, còn nàng là người bị hại nên đương nhiên nàng muốn điều tra. Dám tính kế sau lưng nàng, nàng lại không phải quả hồng mềm mặc người ta nắn bóp! Nàng vừa nghĩ vậy liền đứng dậy, định rời đi.
Vậy mà Lạc Tử Dạ lại không để ý rằng, nếu là ngày thường, Phượng Vô Trù chưa được nàng cho phép mà đã hôn nàng thì nàng sẽ cực kỳ tức giận. Thế nhưng hôm nay nàng lại quên nổi giận, chỉ chán ghét đẩy hắn ra, định rời đi như thể không có chuyện gì xảy ra. Lạc Tử Dạ không để ý tới vấn đề này nhưng Phượng Vô Trù lại nhận ra. Trong đôi mắt ma quỷ của hắn loáng thoáng lộ ra ý cười. Hắn thả lỏng tay, để nàng tùy ý rời đi.
Sau khi nàng bước ra3khỏi cửa, hắn lập tức nhắm mắt lại điều hòa nội lực, mau chóng phục hồi nguyên khí bị hư tổn. Hắn phải nhanh chóng khôi phục nguyên khí, như vậy mới dễ dàng nghiền nát những kẻ không biết điều kia.
Dám động vào người của hắn, sao hắn có thể không giáo huấn bọn chúng đây?
*****
Vào lúc này, trong lãnh cung. Một người mặc đồ đen ẩn mình trong bóng tối tiến vào lãnh cung. Mặc dù hắn ta mặc y phục màu đen, nhưng cả người vẫn toát lên khí thể trác tuyệt, không ảnh hưởng tới khí phách chút nào. Sau khi hắn ta tiến vào trong, nhìn thấy kẻ đang dựa nửa người trên tảng đá, hắn ta cất giọng ấm áp hỏi han: “Sao nào, Thất hoàng tử phải dùng đến kỹ xảo này để giành lấy sự đồng cảm5và quan tâm của người xung quanh ư?”