*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Hắn nói xong, Lạc Tiểu Thật lập tức nghiêng đầu, xoay người, lấy tay chống cằm nhìn hắn ta, giọng điệu và thái độ thân thiện hơn nhiều. Hắn mỉm cười: “Không phải người thì ta yên tâm rồi!” Không phải là người trước mặt, cũng không thể là Doanh Tần, lại càng không phải là Phượng Vô Trù. Ngoài những người này ra, Lạc Tiểu Thất không cho rằng còn nhiều người có thể làm khó được Lạc Tử Dạ. Hắn rất tin tưởng Thái tử ca ca của mình. Vì thế cho nên, sóng gió lần này mặc dù nghiêm trọng nhưng nhất định sẽ vượt qua được.
Đối phương nghe Lạc Tiểu Thất nói vậy, khẽ cười thành tiếng. Sau đó, hắn ta hỏi: “Ngươi rất lo lắng cho Lạc Tử Dạ sao?”
“Vấn đề này không nằm trong phạm vi2hợp tác của chúng ta. Ta có thể không trả lời người, nhưng người đã hỏi thì ta cũng không ngại nói cho người biết. Chúng ta là đồng minh, ta hy vọng rằng tốt nhất là người đừng có động đến y, bằng không ta sẽ trở bạn thành thù, vứt bỏ đồng minh, nói không chừng còn có thể gài bẫy sau lưng người đấy!” Lạc Tiểu Thất nói những lời này một cách trôi chảy, cứ như là việc trở bạn thành thù, vứt bỏ đồng minh, tính kế sau lưng đều là những câu từ vinh quang cả.
Người nọ bật cười rồi nhìn Lạc Tiểu Thất: “Ngươi cứ yên tâm. Lạc Tử Dạ là người rất thú vị, nếu không cần thiết thì ta sẽ không động tới y đâu! Chỉ có điều, bản thân người đã làm8chuyện gì đối với y, tự ngươi rất rõ ràng rồi đấy! Lạc Tử Dạ là một người có thù ắt báo, người cảm thấy y sẽ tha thứ cho ngươi ư?”
Hắn ta nói xong, không đợi Lạc Tiểu Thất đáp lời đã tung người nhảy lên, biến mất giữa không trung.
Lạc Tiểu Thất giật mình, nhìn về phía người nọ rời đi... Thái tử ca ca không thể tha thứ cho mình ư?
***
Lạc Tử Dạ vừa ra khỏi cổng phủ Nhiếp chính vương chưa được bao lâu, Phủ doãn Kinh Triệu đã dẫn người đến bao vây nàng, nói rằng: “Thưa Thái tử điện hạ, Hoàng thượng có lệnh, mời ngài đi theo chúng ta một chuyến!” Chuyện này đã sớm nằm trong dự liệu của Lạc Tử Dạ. Tuy nhiên, nàng không ngờ lại nhanh như vậy. Nàng cứ tưởng6rằng có thể nào cũng phải chờ vài ngày cho nàng bố trí ổn thỏa mọi việc. Nếu đã như thế, vậy thì...
Nàng liếc mắt nhìn Phủ doãn Kinh Triệu, lên tiếng hỏi: “Phụ hoàng muốn ta đi đâu?”
“Đại Lý Tự! Ý của Hoàng thượng là, ngài và Nhị hoàng tử đều là con trai của Hoàng thượng, chuyện này Hoàng thượng nhất định phải xử lý công bằng. Vì vậy, Hoàng thượng đã yêu cầu Đại Lý Tự điều tra rõ ràng chuyện này, sau đó đích thân Hoàng thượng sẽ quyết định phải xử lý như thế nào.” Nói đến đây, Phủ doãn Kinh Triệu hơi cúi đầu, không dám nhìn Lạc Tử Dạ. Ông ta rất sợ Lạc Tử Dạ bị kích động, chống lại lệnh bắt giữ!
Như vậy là trước hết phải bắt nàng vào nhà lao đây3mà! Lạc Tử Dạ gật đầu, kết quả này không có gì bất ngờ. Nàng suy đi ngẫm lại rồi nói: “Vị đại nhân này, ngươi cũng biết đó, gần đây bản Thái tử mới thành lập Thần Cơ doanh, những người tới đó đều là tân binh, tính tình người nào người nấy đều dữ dằn, lại chưa được huấn luyện tốt, vì vậy bọn họ không chịu quản thúc đâu. Nếu như bọn họ nghe tin bản Thái tử bị bắt, nhất định sẽ biết là bản Thái tử bị oan, không chừng sẽ nổi loạn luôn đó! Để tránh gây phiền phức cho phụ hoàng, bản Thái tử sẽ về phủ Thái tử trước, dặn dò bọn họ vài câu, Ngươi thấy thế nào?”
Nàng phải nói như vậy thì mới có thể trở về phủ Thái tử một chuyến5để sắp xếp mọi việc. Nếu nàng không làm vậy thì Phủ doãn Kinh Triệu sẽ lấy cớ là sợ nàng trở về thông đồng bịa đặt khẩu cung hoặc tiêu hủy chứng cứ mà từ chối đề nghị của nàng.