*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Dù sao thì người chết cũng là Nhị hoàng tử, không có quan hệ gì với bản thân, Thái tử muốn đi về phủ thì hắn ta để cho Thái tử về, cùng lắm thì hắn ta đi theo canh chừng là được rồi. Nghĩ như vậy, hắn ta lập tức xoay người, khom lưng xuống, nói: “Vậy thì xin Thái tử điện hạ cứ tự nhiên, họ quan đi cùng Thái tử điện hạ là được!
Lạc Tử Dạ gật gật đầu, dẫn đầu đi về phía phủ Thái tử. Sau khi tới phủ Thái tử, quả nhiên Lạc Tử Dạ làm như đã nói, dặn dò công việc với người của Thần Cơ doanh, nghiêm túc an ủi nỗi buồn lo của2bọn họ. Mọi người trong Thần Cơ doanh đều vô cùng tức giận, một đám người cầm đao, hung hăng nhìn Phủ doãn Kinh Triệu.
Hành động này làm Phủ doãn Kinh Triệu và những người đi cùng hắn ta đều chảy mồ hôi lạnh, đứng ở đó không dám nói một câu. Trong đầu những người này đều nghĩ việc để Thái tử trở về dặn dò binh lính là đúng.
Bàn giao mọi thứ xong, Lạc Tử Dạ đi ra bên ngoài.
Lúc đi ra cửa, Lạc Tử Dạ đi ngang qua Lộ Nhi, chỉ trong chớp mắt đó, nàng đã nhanh chóng dặn dò mấy câu, tốc độ rất nhanh, giọng nói rất nhỏ, không để cho người thứ ba nghe thấy! Lộ8Nhi nghe nàng nói xong, con ngươi hơi co lại, lộ ra vẻ do dự. Chắc chắn nàng ta đang nghĩ có nên giúp Lạc Tử Dạ làm những chuyện này hay không!
Lạc Tử Dạ giống như biết trước được nàng ta sẽ do dự, vì thế nàng bổ sung một câu: “Tốt nhất người nên làm theo lời của ta, nếu không sau này bị định tội, ta sẽ nói bản thân âm mưu hợp tác với chủ tử của ngươi!”
Nói xong nàng lập tức bỏ đi!
Lộ Nhi nghẹn lời, không dám tin nhìn bóng dáng của Lạc Tử Dạ. Nàng ta cảm thấy người này quá trơ trẽn, sao y dám uy hiếp nàng ta như vậy chứ! Tuy rằng6chủ tử từng nói không được tìm hắn trong ba năm, thế nhưng nàng ta phải trung thành với chủ tử! Nếu Lạc Tử Dạ thật sự hãm hại chủ tử, vậy thì...
“Đi thôi!” Đi ra cửa phủ Thái tử, Lạc Tử Dạ cười nói với Phủ doãn Kinh Triệu.
Nàng tin chắc Lộ Nhi sẽ giúp mình làm xong những chuyện nàng dặn. Nàng chỉ cần ngồi chờ trong thiên lao là được! Nghĩ như thể làm cho tâm trạng của nàng không tệ lắm. Phủ doãn Kinh Triệu cảm thấy người này khó hiểu vô cùng, Thái tử đã trở thành kẻ bị tình nghi giết người, vậy mà tâm trạng của y còn tốt như vậy, không biết đây là do3không còn gì buồn hơn hay là do nguyên nhân nào khác nữa!
Khi các gia tộc nhận được tin tức Thái tử bị bắt vào thiên lao... Có người vui mừng, có người cảm thán, không ai ngờ tới Hoàng đế sẽ bắt Lạc Tử Dạ vào thiên lao nhanh như vậy, cho nên rất nhiều người đều thổn thức!
Còn ở bên phủ Nhiếp chính vương, Diêm Liệt đứng ở ngoài điện, Phượng Vô Trù đang điều tức thân thể ở bên trong. Lông mày Diệm Liệt khẽ nhăn, không đi vào quấy rầy hắn. Sau khi Vương điều tức xong thực lực có thể khôi phục được bảy tám phần, tăng khả năng giải quyết phiền toái giúp Thái tử hơn. Mà5ngoại trừ việc Thái tử bị bắt vào thiên lao ra thì không còn việc gì khác, cho nên hắn ta không vào bẩm báo Phượng Vô Trù ngay.
Nhưng mà sau khi quay lại, hắn ta lập tức ra lệnh cho Ma Già: “Ngươi đi thông báo cho người bên thiên lao một tiếng, nói với bọn họ rằng Thái tử là người Vương quan tâm, nểu Thái tử ở trong đó không thoải mái hoặc là xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, mời bọn họ tự suy nghĩ hậu quả khi chọc giận Vương!” “Vâng! Diễm Liệt đại nhân!” Ma Già nghe lệnh lập tức chạy đi. Ma Tà nhìn Diêm Liệt một cái, từ xưa đến nay Diêm Liệt đại nhân luôn là người hiểu rõ tâm tư của Vương nhất, cho nên bình thường quyết định của hắn không khác gì quyết định của Vương, vì thế bọn họ không có ý kiến gì. Nhưng mà... Gã nhìn của đại điện, hỏi Diêm Liệt rằng: “Chúng ta thật sự không bẩm báo tin tức này cho Vương nghe sao?” Điều tức thường cần một ngày, nhất là với một người có nội lực cao thâm như Vương, nội lực càng cao thì khôi phục càng khó, cho nên ngắn nhất cũng phải cần tám chín canh giờ.
Diêm Liệt lắc đầu: “Lạc Tử Dạ cũng không phải là người sẽ ngồi chờ chết, tạm thời y sẽ không xảy ra chuyện gì đâu! Tuy việc y đắc tội với Võ Lưu Nguyệt đã bị Long Chiêu phong tỏa tin tức, nhưng một khắc trước người của chúng ta đã điều tra được rằng Võ Tu Hoàng đang dẫn người tới đây, có lẽ là muốn lén lút xử lý Thái tử. Long Chiếu và Thiên Diệu tiếp giáp nhau, nhanh nhất là đêm mai hắn ta sẽ đến. Nếu hắn ta trực tiếp ra tay với Thái tử mà nội lực của Vương vẫn chưa khôi phục thì mới phiền toái! Cho nên, tuy rằng trước mắt chúng ta không báo với Vương, rất có thể sẽ làm cho tình địch của Vương thừa dịp này mà chen vào nhưng chúng ta cần đợi Vương điều tức xong mới nói được!”
Việc gì cũng phải có trước có sau!
Sau khi hắn nói xong, Ma Tà gật gật đầu, khen ngợi: “Diễm Liệt đại nhân, ngài suy nghĩ thật là sâu xa! Hôm nay rốt cuộc thuộc hạ cũng hiểu được vì sao ngài có thể trở thành hộ vệ đứng thứ nhất bên cạnh Vương, đứng đầu trong chúng ta!”
Diêm Liệt nghe gã nói như vậy, nhướng mày liếc nhìn gã: “Hôm nay mới hiểu được? Vậy trước đây người nghĩ ta làm sao thành hộ vệ thứ nhất?” Ma Tà đảo mắt xung quanh, thành thật nói: “Quả gia... là Quả gia nói, không phải thuộc hạ nói. Nó nói bởi vì ngài ôm được đùi của lão vương gia, lại dựa vào quan hệ..” Diêm Liệt lập tức quay đầu nhìn về phía Quả Quả, nó thấy tình hình không ổn liền tính trốn đi. Nhưng sau khi Quả Quả thấy trốn không được nữa, nó quay đầu lại cười nịnh nọt nhìn hắn...
**
Lạc Tử Dạ vừa vào thiên lao liền có người chuẩn bị mọi thứ giúp nàng, không những cung kính mời nàng vào mà còn đổi hết đồ trong thiên lao thành đồ mới. Bọn họ vừa nịnh nọt vừa sợ nàng, không cần nghĩ cũng biết bọn họ đang làm theo lời dặn dò của phủ Nhiếp chính vương.
Điều này làm cho nàng thấy khó hiểu, không biết vì sao Phượng Vô Trù lại đột nhiên tốt bụng như vậy.
Nàng ngồi xếp bằng, một mực chờ đợi. Nàng đợi đến giờ Tý mới nghe thấy tiếng bước chân trên nóc nhà. Nàng mở mắt, nhìn thấy có người mở mái ngói của thiên lao ra, giọng nói mê hoặc từ phía trên truyền xuống, mang theo một chút ý cười: “Tiểu Dạ Nhi, vi phu tới mang người bỏ trốn đây!”