*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Ngay lúc Thượng Quan Ngự vừa dứt lời, Tiêu Sơ Cuồng lập tức nghiêng đầu nhìn hắn, mở miệng nói: “Thượng Quan à, mấy ngày trước ta chỉ cảm thấy chúng ta cũng được xem như là bạn tốt. Nhưng hôm nay, ta thấy cách nghĩ của chúng ta cũng hợp phách vô cùng. Ta nhìn dáng vẻ này của huynh, có lẽ ngoài võ công khá ra, cũng là một người có học đấy. Hay là thế này, ta có một muội muội tên là Tiêu Sơ Ánh, tài đánh đàn của muội ấy bậc nhất thiên hạ, dung mạo cũng không tầm thường. Đợi sau khi cứu Thái tử điện hạ ra ngoài... ta gả muội ấy cho huynh nhé, huynh thấy sao? Chúng ta có thể nhờ Thái tử làm chủ hôn luôn!”
Thượng Quan Ngự vội nói: “Ta cũng cảm thấy chúng2ta có thể trở thành tri kỷ cả đời. Ta cũng có một muội muội tên là Thượng Quan Bằng. Muội ấy thích hành tẩu giang hồ, trừ gian diệt ác, luôn đặt chữ nghĩa lên hàng đầu giống như Tiểu huynh vậy. Muội ấy cũng là mỹ nhân số một số hai trong giang hồ đấy! Chi bằng chờ tới khi Thái tử được thả ra, ta cũng giới thiệu muội ấy với Tiêu huynh?”
Sau đó hai người xúc động nhìn nhau, cùng bắt tay đối phương, đồng thanh gọi: “Anh vợ!” Lạc Tử Dạ: “...” Đây có được tính là nàng ngồi tù cũng có thể làm bà mai cho hai mối nhân duyên không? Với lại, hai người bọn họ không hỏi xem em gái nhà mình có đồng ý hay không trước sao?
Doanh Tẩn cũng thấy buồn cười: “Hai tên thủ8hạ này của ngươi thú vị thật!”
Rõ ràng chính là hai tên đần độn mới đúng? Đúng vào lúc này, Lộ Nhi đã lên tiếng giải thích với mọi người tại sao phải làm hai việc kia. Thấy vậy, Lạc Tử Dạ không ở lại nữa mà lao thẳng đến nhà hai vị đại nhân có tiếng là công chính nghiêm minh kia.
Doanh Tần cũng nhanh chóng đuổi theo.
Trong nhà hai vị đại nhân kia có không ít người hầu, nhưng dù sao họ không phải là võ tướng, cũng không phải là mấy vị vương gia quyền cao chức trọng, có quân đội hùng hậu canh giữ nhà cửa. Vì vậy, cả hai muốn lén lút đi vào nhà bắt người cũng không phải là chuyện quá khó khăn.
Hai vị đại nhân này đều là người cực kỳ trung thành với triều đình, vì6vậy lúc này họ vẫn còn đang bận rộn vì chuyện của Lạc Tử Dạ, chưa được nghỉ ngơi. Họ vẫn còn đang ở thư phòng, thức trắng đêm phân tích nhân chứng, vật chứng và các chứng cứ tại hiện trường vụ án.
Lạc Tử Dạ leo tường vào nhà. Sau khi Đại Lý Tự khanh nhìn thấy nàng thì ngây người một lúc rồi trừng mắt nhìn nàng: “Thái... Thái tử, chẳng phải ngài đang, đang...” Chẳng phải ngài đang ở trong thiên lao sao, sao... sao lại có mặt
đây? Sau khi hồi hồn, ông ta lập tức đứng lên, định gọi người tới.
Lạc Tử Dạ lập tức bước đến bịt miệng ông ta. Đại Lý Tự khanh tức giận trừng mắt, muốn thoát khỏi sự kìm chế của nàng, nhưng hoàn toàn không giãy ra được!
Lạc Tử Dạ nói: “Đại nhân phải chịu3ấm ức rồi! Nhưng bản Thái tử chỉ muốn cho đại nhân biết chân tướng chuyện lần này mà thôi! Bản Thái tử cũng chỉ vì tính thế cấp bách nên mới phải làm thế này, mong đại nhân bỏ qua cho hành vị thô lỗ của bản Thái tử!”
Lạc Tử Dạ nói chuyện rất lịch sự và lễ phép. Vốn dĩ Đại Lý Tự khanh tưởng là Thái tử đến giết người diệt khẩu, tiêu hủy chứng cứ. Mặc dù ông ta cảm thấy vụ án này có nhiều điểm đáng ngờ, nhưng giả sử chứng cứ đều bị tiêu hủy thì chẳng phải là không còn dính dáng gì đến Thái tử nữa hay sao? Ông ta nghĩ rằng chắc chắn là Thái tử rất vui vẻ làm vậy, cho nên mới kích động muốn gọi người tới. Thế nhưng lúc này, thấy5Lạc Tử Dạ rất lễ độ, còn nói ra mấy lời kia, Đại Lý Tự khanh cũng bình tĩnh lại.
Ông phất tay, ý bảo Lạc Tử Dạ buông ra. Lạc Tử Dạ cũng không sợ ông ta lừa mình rồi hô hoán lên. Bởi vì cho dù nàng thả ông ta ra, ông ta có muốn mở miệng gọi người thì nàng cũng tự tin rằng mình hoàn toàn có thể kịp thời khống chế ông ta một lần nữa, khiến ông ta không thể gọi người tiến vào.