*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 5ên tùy tùng kia hiểu ý, lập tức xoay người chạy đi, định tìm Cấm vệ quân xin giúp đỡ. Nếu không có sự giúp đỡ của Cẩm vệ quân, nói không chừng hôm nay dịch quán sẽ bị đám người của Thái tử đào sâu ba thước mất! Vậy mà, lúc hắn đang định chạy qua thì Tiêu Sơ Cuồng giơ một chân lên ngăn phía trước hằn: “Ngươi muốn đi gọi viện binh à?”
Nói xong, Tiểu Sơ Cuồng rút sợi roi trên hông ra, sau đó đột nhiên xuất xuống. Một tiếng “ầm” cực lớn vang lên, tảng đá cách đó không xa bị quất trúng, vỡ thành hai nửa. Tên tùy tùng kia thấy thế, sắc mặt thoáng cái tái mét, còn cảm thấy mắc tiểu nữa, dường như muốn tè ra quần luôn! Tiêu Sơ Cuồng cười lạnh: “Muốn đi thì đi đi,2chỉ cần ngươi không sợ bản thân sẽ phải đón nhận kết cục giống như hòn đá kia! Năm xưa ông đây làm thổ phỉ đã từng giết người như ngóe, chỉ một cái đầu cỏn con, ta đập một phát là vỡ ngay ấy mà. Ngươi có thể thử xem!”
Tiêu Sơ Cuồng vừa phun ra mấy lời này, Lạc Tử Dạ suýt thì bật cười thành tiếng! Trước kia nàng đã nghe Đáp Đáp nhắc đến chuyện tên này từng dạy dỗ không ít người nhưng chưa từng giết ai cả. Nhất là trước khi bọn họ đến phủ Thái tử, đều phải đến quan phủ lập hồ sơ, những người chưa làm hại tính mạng ai cả mới có thể tới xin chiêu mộ. Vậy mà lúc này hắn uy hiếp người ta, lại còn dám giả vờ đã từng giết người nữa chứ!
Người của8dịch quán ai nấy đều sợ hãi trước hành động bạo lực của Tiêu Sơ Cuồng, vì vậy quên béng mất chuyện đám người Tiêu Sơ Cuồng đã tới quan phủ lập hồ sơ, khẳng định là chưa từng giết người. Lúc này ai nấy đều hoảng hốt nhìn hắn, còn tên tùy tùng bị đe dọa kia đã tiểu ra quần rồi, vội vàng chạy đến trước mặt viên quan phụ trách dịch quán: “Đại... đại nhân, hay là ngài phái người khác đi! Tiểu nhân, tiểu nhân...” Tuy nói là người ăn cơm nhà quan thì phải bán mạng cho triều đình, nhưng mà phải trực tiếp đi chịu chết như thế này thì không khỏi làm cho người ta chết không nhắm mắt!
Thấy dáng vẻ sợ hãi của tên tùy tùng kia, viên quan phụ trách dịch quản tức giận đến nỗi sắc mặt6thoắt đỏ thoắt trắng. Sau đó, ông ta liền dứt khoát trút giận lên đầu Tiêu Sơ Cuồng: “Lũ ô hợp các ngươi có biết đây là nơi nào không hả? Các ngươi lại dám trắng trợn bao vây dịch quán, uy hiếp mệnh quan triều đình...”
Ông ta quát lên đầy giận dữ, Tiêu Sơ Cuồng lại thô lỗ ngắt lời: “Câm miệng, ồn chết đi được! Mệnh quan triều đình ai cũng dông dài như ngươi hả? Bọn ta chỉ muốn lục soát phòng của hai kẻ xấu xa kia thôi, ngươi đừng có lảm nhảm nhiều thế! Nếu ngươi không cho đồng ý thì bọn ta đành phải xông vào đấy!”
Chuyện đã đến nước này, tất nhiên là đã hoàn toàn không thể nói mấy câu là xong được. Tất cả mọi người trong dịch quán đều nghe thấy hết cả. Vốn dĩ phòng của3Minh Dận Thanh và phòng của Võ Hạng Dương đều đã tắt đèn, nhưng lúc này lại lần lượt sáng lên. Ngay cả phòng của Hiến Thương Dật Phong cũng thắp đèn luôn rồi! Còn đám người Lạc Tử Dạ vẫn đang ở trên mái nhà...
Gần như cùng lúc đó, có người vội vã chạy vào trong phòng Minh Dận Thanh, mở miệng nói: “Vương gia! Không ổn rồi! Đám kẻ điên dưới tay của Lạc Tử Dạ muốn xông vào dịch quán! Bọn họ nói là muốn lục soát phòng của chúng ta và phòng của Hoàng tử Long Chiêu vì nghi ngờ chúng ta hãm hại Lạc Tử Dạ!”