*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Khiến người ta giận sôi!
Hắn vừa nói xong, tên thuộc hạ áy náy vô cùng, mở miệng nói: “Bẩm điện hạ, là do chúng thuộc hạ vô dụng! Xin người cứ yên tâm, người của chúng ta đã tiêu hủy mọi chứng cứ gây bất lợi đối với chúng ta rồi. Phần lớn binh khí đều vứt lại hiện trường án mạng để hãm hại Lạc Tử Dạ rồi ạ.”
“Phần lớn?” Nghe thủ hạ nói vậy, Võ Hạng Dương lập tức nhíu mày nhìn gã: “Vậy là phần nhỏ còn lại vứt ở đâu rồi?”
Tên thuộc hạ đáp: “Một ít binh khí còn lại bọn thuộc hạ đã làm theo ý của Công chúa, lén lút chôn ở sân sau trong tiểu viện của Minh Dận Thanh!” Lúc thốt ra lời này, trên mặt gã còn lộ nụ cười đắc ý vì gian kể đã đã2được thực hiện. Thế nhưng gã vừa nói xong, Võ Hạng Dương bất ngờ giận điên lên! Hẳn bước nhanh về phía trước mấy bước, lạnh lùng hỏi: “Ngươi nói cái gì?”
Mi tâm Lạc Tử Dạ nhăn lại. Nàng không ngờ rằng sự thật là chuyện này không phải do hai người bọn họ làm. Nhưng bọn họ lại bắt tay với nhau hãm hại nàng. Có điều Minh Dận Thanh khá thảm, vì hắn bị chính đồng bọn của mình phản bội. Hắn còn tràn đầy tự tin rằng đồng minh bên kia không để lại bất kỳ chứng cứ và sơ hở nào, nhưng lại không ngờ rằng người ta lại thăng tay chốn binh khí ở sân sau phòng hắn.
Võ Hạng Dương vừa gào xong, ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng nói của Võ Lưu Nguyệt: “Đại hoàng huynh à, huynh tức8giận như thể làm chi? Mặc dù Lạc Tử Dục không phải do người của chúng ta giết, nhưng chúng ta khó tránh khỏi hiềm nghi. Chúng ta khó có thể vu oan giá họa cho Hiến Thương Dật Phong, chi bằng cứ để Minh Dận Thanh gánh oan đi! Lẽ nào ý tưởng này của muội không hay ư?”
Nàng ta vừa dứt lời, Võ Hạng Dương quát ngay: “Ngu ngốc! Muội tưởng Minh Dận Thanh là ai? Mặc dù có đôi lúc hắn ta hơi không có đầu óc, nhưng hắn ta là người có khả năng cạnh tranh cao nhất trong cuộc tranh giành ngôi vị Hoàng đế Phượng Minh đấy! Muội cho rằng người như vậy có thể đơn giản sao? Muội hãm hại hắn ta, rồi cuối cùng sẽ bức hắn ta phản bội chúng ta, khiến chúng ta có thêm một6kẻ địch mạnh mà thôi!”
Võ Hạng Dương nói xong những lời này, sắc mặt Võ Lưu Nguyệt thoáng trở nên trắng bệch, lên tiếng hỏi: “Vậy... vậy phải làm sao đây?” Võ Hạng Dương giận dữ bỏ ra ngoài, định đi sai người xử lý chuyện này. Thế nhưng hắn thật sự không nuốt trôi cục tức này, bèn nghiêng đầu, cau mày, mở miệng trách mắng nàng ta: “Ngu chết đi được, vậy mà còn tự cho là mình thông minh! Bây giờ chúng ta đã đắc tội Lạc Tử Dạ, mà Phượng Vô Trù chưa chắc sẽ không ra tay giúp Lạc Tử Dạ đối phó với chúng ta. Còn cái tên Doanh Tần thần bí kia hiện giờ đã về phe Lạc Tử Dạ rồi. Hiên Thương Dật Phong chưa tỏ rõ thái độ, nhưng nghe nói hôm trước hắn vừa mới gặp3Lạc Tử Dạ ở dịch quán... Tình hình hiện tại rất bất lợi với chúng ta, vậy mà muội còn đắc tội với đồng minh duy nhất!”
Hắn tuôn ra một tràng, Võ Lưu Nguyệt tự biết mình đuối lý, vì vậy bị mắng cũng không dám hé răng phản bác.
Ngược lại, mấy người trên nóc nhà lại rơi vào mớ suy nghĩ rối loạn. Lạc Tử Dạ suy nghĩ sâu xa. Theo tình hình trước mắt, hai người kia cũng chỉ là kẻ ra tay để vu oan cho nàng mà thôi, hoàn toàn không phải là hung thủ giết người thực sự. Vậy hung thủ có thể là ai đây? Đại Lý Tự khanh và Đại Lý Tự thiếu khanh có tiếp tục nghi ngờ nàng nữa hay không? Trong khi Lạc Tử Dạ đang suy ngẫm say sưa, Đại Lý Tự khanh gật đầu5ra hiệu với nàng, ý bảo họ có thể lập tức rời đi. Nghe đến lúc này cũng nắm được kha khá thông tin rồi, vậy thì có chuyện gì cứ đợi trở về rồi nói để tránh gây ra động tĩnh, làm kinh động đến những kẻ trong phòng.