Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chương 220: Người của cô, ai cho phép bọn họ giam giữ? (6)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nghe bọn họ nói như vậy, Lạc Tử Dạ cảm thấy thoải mái hơn một chút, nhưng tâm trạng vẫn còn khá nặng nề, bởi vì nàng không có chứng cứ xác thực để thoát tội. Vì vậy nàng chắp tay, nói: “Cảm ơn hai vị đại nhân đã tin tưởng! Ngoài ra, đúng là tối nay bản Thái tử đã mạo phạm rồi!”.

Nàng vừa dứt lời, Đại Lý Tự khanh vội lên tiếng: “Bẩm Thái tử điện hạ, lão thần cảm thấy chúng ta không nên tiếp tục lãng phí thời gian ở chỗ này. Hiện giờ, vụ án này đã trở nên khá nghiêm trọng, lão thần phải lập tức vào cung bẩm báo lên bệ hạ, nghe xem ý của bệ hạ như thế nào. Mặc dù hai vị trong dịch quán kia2không phải là hung thủ thật sự, nhưng bọn họ không thể thoát khỏi tội danh hãm hại Thái tử. Chỉ có điều bọn họ là những người quyền quý của nước khác nên lão thần không thể tùy tiện dẫn người của Đại Lý Tự tới lục soát. Bởi vì một khi không xử lý tốt chuyện này sẽ dễ khơi mào chiến tranh giữa các nước. Vì vậy, lão thần phải vào cung ngay trong đêm nay để mời bệ hạ ra quyết định”

Ông nói xong, Lạc Tử Dạ lập tức gật đầu: “Nếu là vậy thì xin đại nhân cứ tự nhiên!” Đại Lý Tự thiếu khanh cũng vội nói: “Xin Thái tử cứ yên tâm. Nếu chuyện này thật sự không liên quan tới Thái tử, thần và Trương đại nhân nhất8định sẽ trả lại trong sạch cho Điện hạ!” “Đa tạ!” Lạc Tử Dạ lập tức chắp tay cảm ơn.

Nhưng trước khi đi, Đại Lý Tự thiếu khanh còn nhìn Lạc Tử Dạ, nói tiếp: “Tuy nhiên, về chuyện tối nay Thái tử vượt ngục, tự ý xông vào nhà dân, chờ tới khi vụ án này kết thúc, lão thần sẽ mời bệ hạ quyết định xử lý ngài thật công bằng. Sau khi xử lý xong mọi việc, mời Thái tử lập tức trở lại thiên lao để miễn cho sai lầm càng thêm nghiêm trọng. Lão thần xin cáo lui!” “Hả?” Khóe miệng Lạc Tử Dạ khẽ mấp máy, đứng hình tại chỗ nhìn hai người kia khách khí chào tạm biệt rồi rời đi. Người này đúng là công chính nghiêm minh,6trong mắt không chứa nổi một hạt cát! Hai người kia đều đã đi rồi, nhưng Lạc Tử Dạ vẫn ngây ngốc đứng đó nhìn theo bóng lưng bọn họ. Thật đúng là... Doanh Tần liếc nhìn nàng, thở dài thườn thượt: “Nếu lúc nãy ngươi hạ lệnh cho bọn Tiêu Sơ Cuồng xông vào lục soát, tìm được mấy thanh kiếm thì ắt hẳn bây giờ Võ Hạng Dương và Minh Dận Thanh sẽ không thoát được tội, lại còn có thể vu cáo lẫn nhau nữa! Vậy thì chuyện người bị người ta hãm hại sẽ được làm rõ, ngươi cũng được rửa sạch hiểm nghi. Nhưng tại sao ngươi lại.” Hiện tại, không có ý chỉ của Hoàng đế thì người của quan phủ không có lý do gì để có thể vào3dịch quán lục soát. Nếu người của phủ Thái tử còn không vào, có lẽ bọn chúng sẽ nhanh chóng hủy thi diện tích mấy thứ kia. Đến lúc đó, Lạc Tử Dạ sẽ không thể rửa đạn dược!

Lạc Tử Dạ liếc mắt nhìn Doanh Tần: “Ta cứ tưởng là người hiểu cơ đấy!”

Nàng vừa dứt lời, hắn đã gật đầu luôn: “Ta hiểu! Nhưng giữa mạng của người và mạng của kẻ khác, đối phương chỉ là thuộc hạ, ngươi cảm thấy có đúng không?”

“Khi lựa chọn ở lại phủ Thái tử, bọn họ đã quyết định dù có xảy ra chuyện gì cũng sẽ tin tưởng ta. Thậm chí là, cho dù ta làm gì, bọn họ cũng sẵn lòng tiếp tục dốc sức vì ta. Họ không phải là thuộc hạ của ta,5mà đã trở thành huynh đệ của ta, bạn bè của ta. Ta không thể mặc kệ sống chết của bọn họ được!” Lạc Tử Dạ lắc đầu, ánh mắt đầy kiên định.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.