Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chương 221: Người của cô, ai cho phép bọn họ giam giữ? (7)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nghe nàng nói xong lời này, Doanh Tần đã hiểu ý của nàng, thở dài một hơi: “Không ngờ nàng lại suy nghĩ thấu đáo đấy!”

Quốc có quốc pháp, từ bao đời nay, tôi tự ý xông vào dịch quán, uy hiếp an nguy của hoàng thất nước khác cũng tương đương với tội xông vào hoàng cung, có ý đồ tạo phản. Tội này không có khả năng được phạt nhẹ, chỉ có điều: “Tuy nhiên, nếu Tiêu Sơ Cuồng biết trong dịch quán có giấu kiếm, cũng biết cái lợi cái hại trong chuyện này, cho dù ngươi không đồng ý thì hắn cũng sẽ xông vào, chứng minh người trong sạch!” Lạc Tử Dạ gật đầu: “Bởi vậy nên ta mới không cho hắn xông vào đấy! Khó2có được người giúp đỡ mình trong lúc khó khăn, ân tình khó cầu nên ta nhất định phải quý trọng, và chắc chắn sẽ trân trọng! Vì thế cho nên, nếu nhất định phải lấy mạng của ân nhân để đổi lấy mạng của ta, ta thà chết còn hơn! Nhất là, mọi chuyện còn chưa rơi vào tình huống bắt buộc phải có người chết thay. Ta cảm thấy vụ án này còn chưa tới mức rơi vào đường cùng.” Doanh Tần nghe xong, chỉ hỏi một câu: “Nếu người xả thân giúp ngươi là ta, thì ngươi cũng sẽ xả thân bảo vệ ta giống như bảo vệ Tiêu Sơ Cuồng ư?”

Lạc Tử Dạ liếc hắn một cái: “Sẽ! Vì vậy ta mong rằng bất kỳ ai trong8số các ngươi cũng đừng có làm như vậy!”

Nói đến đây, Doanh Tần mỉm cười, định gợi ý cho nàng nghe biện pháp của hắn. Thật ra rất đơn giản, người của nàng không thể làm gì, người của quan phủ cũng không thể, nhưng người của hắn lại có thể. Bày ra một vụ ám sát, vậy thì đương nhiên người của dịch quán phải tới hộ giá, sau đó trong lúc giao đấu lục tìm cho ra mấy thứ kia. Đây cũng là một biện pháp.

Tuy nhiên, ngay lúc này, Lạc Tử Dạ nhìn thấy ánh đèn hắt ra từ dịch quán cách chỗ bọn họ không xa. Trong đầu nàng chợt lóe lên một ý tưởng, đột nhiên nghĩ ra một biện pháp. Lửa! Phóng hỏa... Nếu châm6cho dịch quán một môi lửa, nhưng không cần đốt lửa quá lớn, như vậy người của dịch quán đều phải tới cứu hỏa. Nhân lúc này, bọn họ lại âm thầm lục tìm mấy thứ bằng chứng kia rồi ném ra trước mặt mọi người... Cùng lúc đó, trên đường có một người đi tới, trong tay cầm chiêng, gõ leng keng: “Thời tiết hanh khô, cẩn thận củi lửa!”. Ánh mắt Lạc Tử Dạ nặng nề nhìn thoáng qua, rồi thân mình nhảy vọt lên không trung. Lúc này không phải canh ba, cũng chẳng phải canh tư, vậy mà lại đột nhiên có người gõ chiêng nói cẩn thận củi lửa”. Chuyện này không phải ngẫu nhiên, mà tất nhiên là có người đang gợi ý cho nàng.3Tuy là nàng cũng đã nghĩ tới biện pháp này, nhưng cũng đúng là đối phương định gợi ý cho nàng. Kế sách như vậy, có lẽ là...

Nàng ngẫm nghĩ, mà Doanh Tần cũng nhìn về phía phòng của Hiến Thương Dật Phong ở dịch quán với ánh mắt sâu xa. Người kia cũng chia tay ra giúp Lạc Tử Dạ ư? Nhưng quả thực đây đúng là phong cách của hắn!

Thật là một đêm náo nhiệt! Lúc trăng lên đến đỉnh đầu, trong khi mọi người còn đang cho rằng Nhiếp chính vương điện hạ phải điều hòa nội lực thêm ba canh giờ nữa, thì lúc này Phượng Vô Trù đã xong rồi, hai mắt đột ngột mở ra. Lúc đôi mắt ma quỷ của hắn mở ra, lập5tức có luồng lực uy phong ma quái tản ra và bao trùm xung quanh, khiến người ta không chịu được phải cúi đầu run lẩy bẩy.

Diêm Liệt đứng ngoài cửa thấy vậy liền vội vã đi vào trong, bẩm báo: “Vương! Hoàng thượng đã hạ lệnh giam Thái tử vào thiên lao. Tuy nhiên, người của chúng ta đã tra được là hiện tại Thái tử đã trốn khỏi nhà lao, đang ở bên ngoài điều tra vụ án này. Người... Diêm Liệt chưa nói hết câu, Phượng Vô Trù đã đứng bật dậy. Trong đôi mắt ma quỷ lộ ra vẻ giận dữ rét lạnh: “Lập tức truyền lệnh, bất kỳ kẻ nào cũng không được phép nhốt giam Thái tử. Người của cô, ai cho phép bọn họ giam giữ?” Phượng Vô Trù vừa nói xong đã bước chân ra ngoài, định đi tìm Lạc Tử Dạ.

Diêm Liệt cau mày nói: “Vâng! Chỉ có điều tình hình hiện tại rất nghiêm trọng. Sau khi tra đến Võ Hạng Dương và Minh Dận Thanh, mọi manh mối đểu bị chặt đứt. Tuy nhiên, mọi dấu vết để lại đều cho thấy, hung thủ giết người không phải là hai người bọn họ. Nếu tình hình vẫn tiếp tục thế này, Thái tử rất khó thoát tội!”

Diêm Liệt nói xong, lại chỉ nhìn thấy bóng lưng kiêu căng ngạo mạn của Vương nhà mình. Giọng nói lạnh lùng trầm thấp vang lên, chỉ phun ra một câu rồi nhanh chóng đi ra ngoài: “Không điều tra ra chân tướng thì Cô sẽ gánh tội thay hắn! Chỉ là một cái mạng cỏn con của Lạc Tử Dục thôi mà, ngược lại. Cô còn muốn nhìn xem, bọn họ có thể làm gì Cô!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.