*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nếu tính tốc độ thì Phượng Vô Trù nhanh hơn, nhưng khi hai người bọn họ cùng ra chiêu đều tới kịp chỗ hai kẻ đánh lén, Lạc Tử Dạ không bị thương dù chỉ là một sợi tóc, cho nên xem như đều bảo vệ được Lạc Tử Dạ!
Điều này làm cho hai tên tình địch càng tỉnh táo đánh giá đối phương hơn, ý thức được đối thủ của mình cực kỳ mạnh mẽ, không diệt trừ là không được! Lạc Tử Dạ “đầu đá” suy nghĩ một chút, cũng biết mình không cần ngăn cản ám khí nữa. Nàng không biết tình huống hiện tại của Phượng Vô Trù và Doanh Tần, trong lúc nàng hành động thì đám quan binh đã chạy đến đây phát hiện đồng binh khí. Nàng cũng biết2bản thân đã bị bại lộ, nếu không hai phe cũng sẽ không đồng thời ám sát nàng. Cũng đúng, Võ Hạng Dương chắc chắn sẽ để ý mấy thanh đao này hơn sau khi xảy ra hỏa hoạn, hắn ta sợ người khác sẽ tìm thấy chỗ này. Bên Võ Hạng Dương có động tĩnh, Minh Dận Thanh tất nhiên sẽ cảm thấy lạ, cho người điều tra nên mới phái người đến. Mọi người đều chạy tới nơi này, nàng không bị phát hiện mới là lạ đó!
Trong lúc nàng suy nghĩ, sắc mặt của hai kẻ đó đều đang rất khó coi!
Đặc biệt là Minh Dận Thanh, đống đao kiếm này nằm ở trong viện của mình, hơn nữa đã bị lãnh sự của dịch quán và những người ông ta dẫn tới8phát hiện được. Điều này khiến hắn nhìn sang cửa sổ phòng Võ Hạng Dương ở, trong mắt chứa đầy sát ý!
Võ Hạng Dương cảm thấy vô cùng đau đầu, cũng biết mình không có biện pháp giải thích vấn đề này... Tất nhiên hai tên này vẫn chưa quên sự xuất hiện đột ngột của hai loại vũ khí ban nãy, không chỉ ngăn cản bọn họ ám sát Lạc Tử Dạ mà còn phế luôn tay của thuộc hạ bọn họ! Tuy rằng tốc độ vũ khí nhanh tới mức không ai thấy rõ, thể những nội lực chứa trong chúng cũng đủ cho bọn họ nhận ra ai làm việc này. Điều này làm cho bọn họ trở nên khẩn trương hơn.
Không biết thanh nhuyễn kiểm đó là của ai, thế nhưng tốc6độ nhanh như vậy cũng đã nói rõ đối thủ là một vị cao thủ vô cùng mạnh. Bên cạnh đó, điều làm cho bọn họ đau đầu hơn là Phượng Vô Trù quả nhiên cũng tham gia vào!
Cây sáo ngọc đen kia...
Cho nên phiền phức mà bọn họ sắp đối mặt nhất định sẽ không nhỏ.
Trong lúc bọn họ suy nghĩ, Lạc Tử Dạ nhảy lên trên cây trốn, giả vờ như mình cần phải lập tức rời đi. Võ Hạng Dương và Minh Dận Thanh nhìn thấy nàng nhảy lên cây, chỉ chốc lát đã không thấy bóng người nhưng bọn họ cũng không đuổi theo. Phượng Vô Trù đang ở đây, nếu hắn ta quyết tâm bảo vệ Lạc Tử Dạ thì dù bọn họ đuổi theo cũng chỉ chọc giận Phượng Vô3Trù mà thôi, như vậy thì thật sự chết chắc đó! Hơn nữa tốc độ của Lạc Tử Dạ nhanh như vậy, muốn đuổi theo cũng không kịp!
Vì vậy bọn họ không đuổi theo, sau khi Lạc Tử Dạ xác định bọn họ không có chú ý tới mình mới lén lút chui vào phòng của Võ Lưu Nguyệt. Do nàng làm hỏng chuyện của Minh Dận Thanh trước cho nên đối phương muốn gây rắc rối cho nàng cũng rất công bằng, nhưng mà Võ Lưu Nguyệt và Võ Hạng Dương là hai người không có chuyện để làm nên tự mình đi kiếm chuyện, dù sao thì nàng cũng phải cho bọn họ đẹp mặt!
Sau khi lãnh sự của dịch quán phát hiện đồng binh khí này liền hoảng sợ la lên: “Sao ám5khí có ký hiệu của phủ Thái tử lại ở trong viện của Minh vương điện hạ nước Phượng Minh? Chẳng lẽ chuyện của Nhị hoàng tử... Mau, mau đi cứu hỏa, còn các ngươi lập tức đi bẩm báo Hoàng thượng!” Lúc này, Phượng Vô Trù và Doanh Tần đều thấy được hành động của nàng, cũng biết nàng muốn đi làm cái gì, hai người không để ý, ngược lại vô cùng tán thưởng tính cách có thù ắt báo của nàng. Vũ khí của hai người đã trở lại trên tay, Nhiếp chính vương điện hạ nhìn thoáng qua, nói không chút khách sáo: “Thực lực của các hạ quá yếu, tốc độ quá chậm, chỉ bằng ngươi mà cũng dám tranh giành với Cô?”
Thực lực của Doanh Tẩn không yếu, nhưng so với Phượng Vô Trù thì thật sự là kém hơn nửa phần.
Nhưng mà Doanh Tần cũng chẳng quan tâm lời hắn ta nói, hắn từ từ nở nụ cười, nhẹ nhàng nói: “Một lão già lớn hơn Tiểu Dạ Nhi gần chín tuổi còn dám mơ mộng trâu già gặm cỏ non, sao tại hạ lại không dám cạnh tranh chứ?”
Lời hắn nói hiển nhiên đã xúc phạm tới uy nghiêm của Nhiếp chính vương điện hạ, lại khiêu khích giới hạn chịu đựng của hắn ta.
Phượng Vô Trù vung tay lên, sáo ngọc đen trong tay mang theo sát khí lạnh thấu xương, không chút nể nang đánh vào gương mặt Doanh Tần, hắn thấp giọng nói: “Cô thật không biết rằng một tên ẻo lả chết tiệt còn có thể mặt dày chửi bới người ta đấy!”
Diêm Liệt: “...” Cuối cùng Vương cũng mắng ra lời trong lòng mình rồi!
Thanh Thành: “...” Công tử châm chọc người ta cũng rất vui nhỉ? Bọn họ có thể giả bộ không biết hai người này không?