*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Thế nhưng, ánh mắt Lạc Tử Dạ nhìn nàng ta càng si mê hơn, tựa như đã động lòng vì sắc đẹp của người trong lòng vậy. Bàn tay kia cũng kéo phăng đai lưng của Võ Lưu Nguyệt! Trong thoáng chốc Võ Lưu Nguyệt vừa thẹn vừa cuống, không biết nên làm thế nào cho phải, lý trí nói cho nàng ta biết, Lạc Tử Dạ không có ý tốt, hơn nữa bây giờ còn là kẻ địch của mình, nàng ta hẳn nên đẩy ra ngay lập tức. Nhưng tận đáy lòng lại có chút mong đợi, không biết mình đang mong đợi cái gì. Vì vậy, trong lúc do sự, nàng ta không hề phản kháng gì.
Lạc Tử Dạ liếc mắt sang2thùng nước tắm sau bình phong. Sau khi kéo được đai lưng của Võ Lưu Nguyệt rồi, trong lúc nàng ta còn suy nghĩ vẩn vơ, nàng bỗng nhiên giơ tay hất một cái, đẩy luôn nàng ta vào trong thùng nước tắm!
Võ Lưu Nguyệt đã tắm xong từ lâu, nhưng lại có thói quen sau khi tắm xong sẽ buồn ngủ, không thích người ngoài tới quấy rầy, cho nên thùng nước tắm kia vẫn chưa dọn ra ngoài. Mà đến bây giờ nước đương nhiên đã lạnh, sau khi nàng ta rơi xuống nước, bị cơn lạnh buốt vây lấy, cả người lập tức tỉnh táo lại!
Nàng ta đang định đứng lên nhưng lại bị Lạc Tử Dạ lỗ mãng ẩn gáy vào8trong nước.
Lúc cô gái này hãm hại mình, trong lòng chắc cũng giống như bị sặc nước lạnh vậy, lạnh thấu tim còn rất sảng khoái! Võ Lưu Nguyệt vươn tay ra giãy giụa, muốn tự cứu lấy mình! Nhưng sức lực Lạc Tử Dạ quá lớn, nàng ta đã bị sặc nước nên chẳng còn bao nhiêu sức lực.
Hơn nữa còn nghe thấy Lạc Tử Dạ nói như tên lưu manh: “Công chúa, người người rất bẩn! Gia giúp ngươi tắm rửa sạch sẽ. Đai lưng của ngươi gia cũng vừa mới xé ra rồi, có muốn cởi cả những món đồ khác không?”
Vào lúc này Võ Lưu Nguyệt mới biết, nàng ta không chỉ đắc tội với một tên vô lại, còn đắc6tội với một gã lưu manh! Hơn nữa là một gã lưu manh lòng dạ độc ác.
Nàng ta cắn răng nói: “Không! Không cần.”
“Ồ? Bản Thái tử còn tưởng rằng công chúa rất cần chứ!” Lạc Tử Dạ như không thèm để ý, không mặn không nhạt than thở một câu. Võ Lưu Nguyệt bị nhấn mạnh xuống nước, trong tình thể bị ngạt thở đã tìm lại được chút tỉnh táo. Nhưng cũng chính vì một chút tỉnh táo này lại khiến nàng ta hy vọng bây giờ mình nên hôn mê thì hơn!
Bởi vì lời của Lạc Tử Dạ đã quá rõ, hoàn toàn là đang làm nhục nàng ta. Ý nói vừa rồi lúc Lạc Tử Dạ xé đai lưng, nàng ta3không hề ra tay phản kháng, thậm chí còn thoáng mong đợi, giữa bọn họ có thể phát triển thêm một bước.
Lạc Tử Dạ cứ nhẩn như vậy thêm mấy cái. Bởi vì bên ngoài xảy ra chuyện lớn nên những người ở cửa đều đã đi cứu hỏa, giải quyết hậu quả rồi. Khi nãy Võ Lưu Nguyệt cũng bị mấy câu của Lạc Tử Dạ kích động nên không lớn tiếng gọi người đến, vì vậy bây giờ, bên ngoài không có ai biết cũng không ai nghe thấy tiếng động nhỏ trong phòng này, càng không có người đi vào cứu Võ Lưu Nguyệt! Lạc Tử Dạ không ngừng nhận nàng ta xuống, Võ Lưu Nguyệt cũng không ngừng giãy giụa ở5trong nước!