*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Đồng thời, nàng cũng tiện tay lấy khăn sạch được xếp chồng ở bên cạnh, lau lau nước trên tay. Sau đó nàng cúi đầu quan sát Võ Lưu Nguyệt. Giờ phút này sắc mặt cô gái kia vô cùng ảm đạm, áo quần không chỉnh tề. Tất cả những điều này đương nhiên nằm trong dự liệu của Lạc Tử Dạ!
Võ Lưu Nguyệt vừa bị sặc nước, liên tục ho khan, hoàn toàn không còn sức để kêu gào nữa. Lúc vừa ngẩng đầu lên, nàng ta đã thấy Lạc Tử Dạ nhìn mình chằm chằm, hơn nữa ánh mắt kia lại nhắm ngay ngực nàng ta! Nàng ta cũng cúi đầu xuống nhìn, phát hiện trong lúc mình giãy giụa, quần áo đều đã bị nới lỏng, bây giờ cảnh xuân đang hiện ra!
Võ Lưu Nguyệt vời che ngực mình,2tức giận nói: “Lạc Tử Dạ, ngươi còn nhìn nữa bản công chúa sẽ móc mắt ngươi!”
“Vậy phải xem ngươi có bản lĩnh này không!” Sắc mặt Lạc Tử Dạ lạnh lùng, sau khi lau sạch tay thì ném luôn chiếc khăn xuống đất. Mà cũng vào lúc này, một loạt tiếng bước chân chạy tới, chắc là đã cứu hỏa xong, cục diện cũng đã được khống chế. Như vậy bây giờ, còn muốn âm thầm đi xử lý Võ Hạng Dương thì không tiện cho lắm, hơn nữa giờ phút này Võ Hạng Dương đang ở bên ngoài, nàng ra tay ngay trước mặt mọi người, lỡ có gì sơ sót, nhất định sẽ bị người khác phát hiện, còn hoài nghi mấy thứ đồ này là do nàng ném vào, cho nên chỉ có thể đợi lần sau.
Vì vậy,8nàng nghiêng đầu nhìn về phía Võ Lưu Nguyệt: “Nói cho hoàng huynh ngươi, bảo hắn ta chờ đấy, món nợ mà hắn thiếu sau này gia sẽ tính tiếp!”
Thái độ hiện giờ của Lạc Tử Dạ, còn có tướng mạo kia, nhìn thực sự vô cùng thu hút. Hơn nữa lực uy hiếp trong câu nói vừa rồi và cả sự cuồng ngạo khi cất lời, đều khiến cho Võ Lưu Nguyệt cảm nhận được sự nam tính trên người nàng, nhưng bây giờ nàng ta đang vô cùng chật vật, cho nên trong lòng có nhiều ý nghĩ hơn nữa cũng không hề thể hiện ra nửa phần, cứ thế, ngay cả gọi người cũng không, chỉ ngơ ngác nhìn Lạc Tử Dạ!
Thật ra thì, Võ Lưu Nguyệt cũng biết mình không thể gọi người vào, nếu có ai đó6vào nhìn thấy cảnh tượng này, sẽ cho rằng nàng ta bị người khác khinh bạc, danh tiết và tôn nghiêm nhất định sẽ bị mất sạch. Chút thể diện này, Võ Lưu Nguyệt không thể làm mất! Cho nên, nàng ta cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Lạc Tử Dạ rời đi từ cửa sổ.
Mà đúng lúc nàng ta nghĩ chuyện hôm nay đến đây là hết. Người đã bước ra ngoài cửa sổ kia, bỗng nhiên quay đầu lại!
Dưới ánh trăng, bóng người cao ngất, còn có gương mặt trời sinh phong lưu ấy, từ từ nghiêng qua, nhìn về phía Võ Lưu Nguyệt. Trên thực tế Lạc Tử Dạ cũng chỉ vừa đúng lúc quay đầu, hoàn toàn không biết ý cảnh bây giờ, nhưng khi rơi vào trong mắt Võ Lưu Nguyệt, cảnh tượng kia mê hoặc3lòng người biết bao. Sau khi nàng quay đầu, khẽ cười nhìn Võ Lưu Nguyệt một cái, ánh mắt kia dường như lại quét qua ngực nàng ta!
Cuối cùng nói một câu: “Cũng lớn thật!”
Nói xong, liền nhảy ra ngoài cửa sổ! Võ Lưu Nguyệt ngây người một hồi, sau khi phản ứng lại, gương mặt lúc trắng lúc xanh, nhìn về phía cửa sổ gào thét: “Lạc Tử Dạ! Đồ lưu manh nhà ngươi!” Nàng ta tức giận định đứng dậy nhưng Lạc Tử Dạ ra tay quá tàn nhẫn, bây giờ nàng ta đã uống quá nhiều nước, cả người mất sức, hoàn toàn không đứng lên nổi. Cổ tay càng thêm đau nhức, đau đến tột đỉnh! Điều này khiến cho ánh mắt nàng ta nhìn về phía cửa sổ, lại phức tạp thêm mấy phần.
Nàng ta thầm phỉ5nhổ một câu: “Đồ lưu manh!” Lạc Tử Dạ chạy như bay suốt dọc đường, mặc dù lần này không thể dạy dỗ luôn cả Võ Hạng Dương nhưng nàng cũng không gấp, tương lai còn dài. Còn về Võ Lưu Nguyệt, lúc xẻ vạt áo nàng ta, nàng đã đoán trước được khi cô nàng kia giãy giụa trong nước sẽ vô tình khiến cho quần áo bị nới rộng, cho nên à... Đúng vậy, nàng muốn dìm nàng ta xuống nước, chỉnh đốn một trận, sau đó làm nhục đối phương!