Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chương 234: Đồ Lưu manh lạc tử dạ (6)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau đó lại lệnh cho quân phòng vệ bao vây phòng của Minh Dận Thanh lại, đồng thời nói thẳng: “Hiện giờ, trong viện Phượng Minh của Minh vương điện hạ, vô tình phát hiện ra vật này, chắc hẳn vương gia biết đây là những thứ gì, do đó trong thời khoảng gian này, vương gia không được ra khỏi dịch quán, trừ phi Hoàng thượng đích thân hạ lệnh. Ngoài ra, họ quan cũng xin vương gia mấy ngày tới hãy tự trọng, không nên làm những chuyện khiến bọn ta phải khó xử!”

Ý của lời này chính là bọn họ muốn giam lỏng Minh Dận Thanh, trừ phi Hoàng thượng ra lệnh, bằng không nếu như Minh Dận Thanh2muốn đi, vậy thì chỉ có thể dùng biện pháp mạnh mà thôi.

Lạc Tử Dạ cũng hiểu rõ, dưới tình huống như vậy, đương nhiên Minh Dận Thanh sẽ không rời đi, bởi vì hắn ta vốn không phải là hung thủ giết người, cũng không được xem là kẻ chủ mưu, nhiều nhất chỉ là tòng phạm! Hơn nữa từ mức độ tòng phạm, còn không phải là tòng phạm giết người, mà chỉ là tòng phạm hãm hại. Nếu như hắn thật sự có ý định kiên quyết xông ra ngoài, vậy thì chẳng khác nào tự thừa nhận chuyện giết người giá họa là do mình làm! Hắn ta sẽ không ngu xuẩn như vậy, cũng sẽ không gánh8oan cái tội danh như vậy!

Mà Minh Dận Thanh nghe xong lời của lãnh sự dịch quán liền cất tiếng cười lạnh, cũng không nhiều lời mà nghiêng đầu nhìn Võ Hạng Dương, lạnh lùng mở miệng: “Đại hoàng tử Long Chiểu, có phải ngài nợ bản vương một lời giải thích hay không?”

Võ Hạng Dương cũng lập tức cảm thấy vô cùng đau đầu, chuyện tới nước này, trừ khi hắn một mực chắc chắn chuyện này không có một chút liên quan nào với bản thân, tất cả đều là do Minh Dận Thanh làm thì chỉ còn lại một cách, đó chính là nói ra chân tướng của sự việc với Hoàng đế của Thiên Diệu.

Nói ra chân tướng,6mặc dù bản thân sẽ gánh danh tiếng không tốt, cùng rơi xuống nước với Minh Dận Thanh, nhưng ít nhất sẽ không chống lại Minh Dận Thanh!

Còn ngược lại, đẩy hết trách nhiệm cho kẻ này, vậy thì nhất định sẽ bất hòa với Minh Dận Thanh. Với thực lực của Long Chiêu, đương nhiên không sợ đối địch với Minh Dận Thanh. Nhưng với thực lực của Võ Hạng Dương hắn, nhất là khi ở Long Chiêu còn có một tên đệ đệ ngấp nghé ngôi vị hoàng đế, thời điểm này, đương nhiên hắn không nên gây thù chuốc oán! Đây quả thực là vô cùng khó xử. Mà tất cả những chuyện này, đương nhiên phải trách đồ3đần độn Võ Lưu Nguyệt, nếu như không mang mấy thanh đao kia về thì tối hôm nay đã chẳng xảy ra chuyện gì!

Trong khi hắn suy nghĩ, trên mặt cũng chỉ có thể nở nụ cười khổ, không biết nên giải quyết chuyện này thế nào cho phải.

Lạc Tử Dạ thấy vậy liền hiểu sự do dự của Võ Hạng Dương. Nàng âm thầm cười lạnh, với bản lĩnh của Minh Dận Thanh, mặc dù tên này hơi ngốc nghếch nhưng cũng biết không để lại bất kỳ chứng cứ nào. Như vậy chứng tỏ không phải người thật sự ngu xuẩn đần độn đến độ không cứu được, nếu như Võ Hạng Dương thật sự dám đổ mọi chuyện lên5đầu hắn, sợ rằng Võ Hạng Dương sẽ chẳng yên thân!

Đến lúc đó sẽ xem hai người bọn họ chó cắn chó! Nhìn thấy cảnh tượng vừa ý, Lạc Tử Dạ cũng không ở lại nữa, tung người đến chỗ của Phượng Vô Trù và Doanh Tần. Mà sau khi chạy tới đó, từ xa đã nhìn thấy một trận nội tức màu trắng đen đột nhiên va chạm ở trên nóc nhà!

Nàng thoáng ngày người, nhớ tới lần trước mình tùy tiện xông tới, suýt nữa đã bị nội lực của hai người này đánh chết, cuối cùng nàng không sao, nhưng hai người này đều bị thương rất nặng, cho nên nhìn thấy cảnh tượng lần này, nàng chỉ quan sát chứ không tùy tiện xông tới, cũng chẳng dám lại gần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.