Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chương 237: Tiểu thối thối cũng lớn tuổi rồi (2)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

5ó điều, khi đi ngang qua phủ Thừa tướng, bước chân của Lạc Tử Dạ đột nhiên khựng lại.

Có một người đang quỳ ở giữa sân kia, thân hình đó không hề xa lạ, chính là Vân Tiêu Náo! Nàng thoáng ngày người, lúc này đã qua canh ba, con nhóc này nửa đêm không ngủ, quỳ ở đây làm gì? Trong lúc suy nghĩ, chân nàng cũng dừng lại. Nàng đứng ở nóc nhà cách đó không xa, không di chuyển nữa. Nàng muốn nhìn xem rốt cuộc là chuyện gì!

Hàng lông mày rậm của Phượng Vô Trù chau lại theo thói quen, nhìn về phía Vân Tiêu Náo. Hắn chỉ liếc mắt một cái là đã hiểu đại khái vì sao cô gái này lại quỳ ở đây. Mà Doanh Tần2thì ngược lại, hắn nghe nói không ít về chuyện tình cảm của Lạc Tử Dạ, rất nhiều, nhiều đến độ nhức tại không muốn nghe nữa. Cho nên chuyện liên quan đến Vân Tiêu Náo, hắn không hề biết. Mà lúc này, gian phòng nàng đang nhìn ngắm kia vẫn chưa tắt đèn.

Bên cạnh nàng có một cô nhóc đang khuyên nhủ: “Tiểu thư, hay là người đi về trước nghỉ ngơi đi. Tính tình của lão gia, đâu phải là người không biết. Dù cho người có quy chết ở nơi này thì cũng không có tác dụng đâu!”

“Ngươi quay về đi, không cần quan tâm đến ta!” Vân Tiêu Náo phất phất tay, ra hiệu đối phương rời đi.

Nha hoàn nhíu mày nhìn nàng một lúc, cuối cùng cũng hiểu,8lão gia và tiểu thư là cha và con gái. Nếu như so về sự cố chấp, hai người này quả nhiên là không ai nhường ai. Bây giờ lão gia không chịu thỏa hiệp, mà bảo tiểu thư đi về cũng chẳng phải chuyện dễ dàng!

Nàng ta im lặng một hồi, cuối cùng thở dài một tiếng, đành phải khom lưng, cùng quỳ với Vân Tiểu Náo.

Không lâu sau, cánh cửa đang đóng chặt kia cuối cùng cũng mở ra. Vân Thừa tướng đi từ bên trong ra. Đó là một người đàn ông nho nhã, nhìn chỉ như hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt tuấn tú, đủ thấy khi ông ta còn trẻ, tướng mạo cũng không tầm thường. Đôi mắt sắc sảo của ông ta nhìn về phía Vân Tiêu6Náo đang quỳ ở giữa sân, trước tiên là quát một tiếng, bảo nha hoàn bên cạnh nàng lui xuống. Sau khi nha hoàn kia rời đi, ông ta mới nhìn Vân Tiêu Náo, trong lời nói mang theo cơn giận dữ: “Con quỳ ở đây cũng có tác dụng gì đâu? Lạc Tử Dạ sẽ đau lòng vì con sao? Hôm đó con trèo tường vào quốc tự, thật lòng thật dạ, nhưng hắn báo đáp con như thế nào?”

“Cha, đây là chuyện của bản thân con!” Vân Tiêu Náo cúi đầu, không trực tiếp đáp lại lời này.

Thế nhưng lời này rõ ràng đã khiến Vân Thừa tướng tức giận, ông ta cau mày phẫn nộ nói: “Đúng, đây là chuyện của con, là người mà con thích, cho nên sau3đó có mấy lần nửa đêm con chạy ra ngoài là vì ai, ta cũng biết rất rõ. Nhưng cuối cùng thì thế nào? Con có nhận được câu trả lời mà con muốn không? Nếu không có, nếu Lạc Tử Dạ nhất quyết không muốn con, con còn quỳ ở đây làm gì? Thể diện và sự rụt rè của người con gái, con cũng không cần sao? Con có còn biết nhục không hả?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.