Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chương 238: Tiểu thối thối cũng lớn tuổi rồi (3)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc này, Lạc Tử Dạ đã hiểu nguyên nhân, thì ra cô nàng này muốn xin Thừa tướng đi cầu xin cho mình. Chân mày của nàng cau lại, trong lòng cũng bắt đầu khó chịu. Trên thực tế nàng cũng không có ý gì đặc biệt với cô nương này, cũng không dám đối tốt với nàng ta. Nàng sợ đối phương sẽ ôm hy vọng gì đó đối với mình, ngược lại bỏ lỡ nhân duyên, nhưng có thể nói là cô nương này đã thật sự móc tim móc phối cho nàng, tình nghĩa này...

Vấn Thừa tướng nghe xong lời này, lập tức nổi giận, cau mày quát mắng: “Cho dù là như vậy thì thế nào? Tại sao ta phải cầu xin cho Lạc Tử Dạ? Y có liên quan gì đến phủ Thừa tướng của chúng ta? Về công, hiện giờ trên triều đình, người có2sức cạnh tranh nhất, trừ Thái tử thì chính là Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử. Thái tử ham chơi, nếu như thật sự làm hoàng đế, sau này đối với Thiên Diệu mà nói, chưa hẳn là phúc! Về tư, Nhị hoàng đã tử chết rồi, Thái tử vào thiên lao, Tam hoàng tử chính là người có khả năng thay thế Lạc Tử Dạ nhất vào lúc này. Mà vi phụ là thầy của Tam hoàng tử, nhất là Hoàng thượng cũng từng đối với ta...”

Nói đến đây, Vân thừa tướng cũng phát hiện ra mình suýt lỡ miệng, lập tức ngừng lại, cơn giận trong lòng lại càng lớn hơn. Ông ta ở quan trường nhiều năm như vậy, bản lĩnh thuận nước đẩy thuyền đã sớm tối luyện đến trình độ thượng thừa, càng chưa từng bị người ta bắt được sơ hở nào trong lời8nói. Hôm nay lại bị con nhóc chết tiệt kia làm phát cáu đến độ suýt nữa thì lỡ miệng!

Điều này đương nhiên đã làm cho ông ta càng tức giận hơn. Nói tới chỗ này, ông ta lại bổ sung thêm một câu: “Không nói đến Tam hoàng tử, mấy đời Vân gia ta trung thành tận tâm với Thiên Diệu. Mà con là đích nữ của Vân phủ, luận về tài hoa dung mạo, trong kinh thành này ngoại trừ thiên kim của Hạ gia, có mấy người có thể sánh được với con? Lạc Tử Dạ không để mắt đến con, đây không phải tát vào mặt của con, mà là mặt của phủ Thừa tướng ta! Cho nên hôm nay, cho dù con có quỳ ở đây nói thêm gì đi chăng nữa, vi phụ cũng kiên quyết không cầu xin cho y!”

Trong lòng ông ta, Lạc6Tử Dạ là thằng nhóc không biết châu ngọc, không biết tốt xấu, còn từ chối đích nữ của phủ Thừa tướng, không nể mặt phủ Thừa tưởng! Đối với người như vậy, hôm nay gặp nạn đại khái cũng là trời cao muốn dạy dỗ y mà thôi, ông ta không giảm thêm một cú đã là nhân từ rồi, đương nhiên sẽ không nhúng tay vào chuyện này.

Mà ông ta nói xong lời này, Lạc Tử Dạ lập tức liếc nhìn Phượng Vô Trù, dùng ánh mắt tỏ ý dò hỏi. Cuộc đàm phán với Long Ngạo Địch ở quốc từ trước đó đã giúp nàng biết được Vân Thừa tướng và Long Ngạo Địch liên thủ với nhau. Mà lúc này, Vân Thừa tướng lại nói ông ta trung thành tận tâm với Thiên Diệu?.

Thấy ánh mắt của nàng, đương nhiên Nhiếp chính vương điện hạ biết nàng3muốn hỏi gì. Đôi mắt thần bí của hắn liếc về phía nàng, vẫn ngạo mạn như cũ. Hắn trầm giọng nói: “Giữa Vân thừa tướng và Long Ngạo Địch chỉ là hợp tác. Người mà ông ta thật sự trung thành, là phụ hoàng ngươi!”

Hắn nói ra lời này, Lạc Tử Dạ hiểu, khẽ gật đầu. Nàng cũng biết, mình từ chối Vân Tiêu Náo là đã đắc tội với một thế gia đại tộc đương triều quyền quý, hơn nữa còn đắc tội không hề nhẹ. Trong lúc nàng đang suy nghĩ, Vân Tiêu Náo lại nói: “Nhưng cha thân là Thừa tướng một nước, biết rõ Thái tử bị oan, lẽ nào người không nên đứng ra nói lời công bằng hay sao?” Nghe nàng nói vậy, Vân Thừa tướng giận dữ: “Con đang dạy bảo vi phụ sao? Còn nữa, ai nói với con rằng Thái tử5bị oan? Con có bằng chứng ư?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.