*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 5hông biết hôm nay Tiểu Dạ Nhi thấy thủ đoạn tàn nhẫn như thể của hắn có phản cảm không. Tuy hôm nay Tiểu Dạ Nhi không nói gì, nhưng hắn hiểu rất rõ nàng nhạy bén như thế nào. Hắn vừa nói xong, Thanh Thành cũng nhíu mày: “Công tử!” Đúng là từ sau khi đến Thiên Diệu, công tử chưa từng ra tay lần nào, lại càng chưa từng giết người. Vì vậy lúc này hắn nhìn thấy máu mà cảm thán như vậy cũng rất bình thường. Chỉ là công tử bỗng xúc động như vậy...
Mà Doanh Tần sau khi nói xong, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Gương mặt hắn dần trở nên tái nhợt, mồ hôi lạnh cũng xuất hiện trên trán. Thanh Thành nhìn cảnh tượng này cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, gã lập tức2tiến lên đỡ Doanh Tẩn, nói: “Công tử, ngài mau về uống thuốc đi!”
Hôm nay, mãi đến khi mặt trời bắt đầu buông xuống, Lộ Nhi mới tới thông báo chuyện Thái tử bị bắt.
Lúc đó công tử đang uống thuốc, vừa nghe tin này thì lập tức bỏ chén thuốc xuống, bước ra ngoài ngay. Nhưng trước đây lúc đại phu bắt mạch đã nói rằng, thuốc này không thể bị ngừng lại, hiện tại trời cũng sắp sáng rồi, có thể xem như hôm qua đã bỏ thuốc, bệnh của công tử phát tác cũng là chuyện bình thường.
Doanh Tần không nói gì.
Thanh Thành đỡ hắn về phía phủ Thái tử. Trên đường, hắn bỗng nhiên gọi: “Thanh Thành!”
“Công tử?” Thanh Thành nghiêng đầu trả lời hắn.
Hắn cười khẽ, nói nhỏ: “Đã mấy ngày rồi ta chưa uống rượu?”
Thanh Thành8hơi sửng sốt rồi suy nghĩ một lúc, trước giờ công tử chưa từng xa rời vò rượu, dù có ra ngoài cũng phải mang theo. Thế nhưng từ lúc tới phủ Thái tử đến nay, hắn hoàn toàn không động vào rượu, nếu tính kỹ thì cũng đã mấy ngày rồi. Vì vậy, gã mới cảm thấy tên nhóc Lạc Tử Dạ này cũng hơi có ích.
“Đã được vài ngày rồi!” Thanh Thành trả lời.
“Ừ!” Doanh Tần gật đầu, thờ ơ nói: “Có khi sẽ tiếp tục được thêm vài ngày...”
***
Lúc Lạc Tử Dạ nhảy từ trên nóc nhà xuống, cai ngục đang cố gắng giải thích hướng đi của nàng với ngự lâm quân. Vì không muốn bị xử phạt, hắn ta gộp chung cả mệnh lệnh lần trước của Phượng Vô Trù vào, nói Lạc Tử Dạ tầm này6chắc đang ở trong phủ Nhiếp chính vương điện hạ.
Thống lĩnh ngự lâm quân cau mày nghe một lúc lâu, đang định bảo người tới phủ Nhiếp chính vương xem sao thì lại thấy Lạc Tử Dạ nhảy từ trên nóc nhà xuống.
Hơn nữa nàng còn đi về phía hắn ta. Vừa nhìn thấy Lạc Tử Dạ, hắn ta vội tiến lên một bước, khom người hành lễ: “Mạt tướng tham kiến Thái tử điện hạ!” Vốn Lạc Tử Dạ còn chưa bị định tội, hắn ta cũng không dám tùy ý đắc tội với Thái tử, hơn nữa hiện tại còn nghe nói Nhiếp chính vương điện hạ rất bảo vệ Thái tử, đương nhiên hắn ta càng không dám mạo phạm.
Lạc Tử Dạ gật đầu không nói gì, cũng không giải thích tại sao mình lại không ở trong phòng3giam mà lại nhảy từ trên nóc nhà xuống.
Nàng phất tay nói: “Đi thôi!”
“Thái tử, mời!” Thống lĩnh ngự lâm quân lập tức nghiêng người, làm một tư thế “mời” với Lạc Tử Dạ.
Lạc Tử Dạ cười cười, chắp tay bước đi, đồng thời còn nói: “Ngươi hiểu chuyện hơn thống lĩnh cấm vệ quân nhiều!”