*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Có lẽ vẻ lạnh như băng trước kia cũng chỉ là giả vờ. Như thế này mới thật sự là hắn. Không giống vẻ đẹp cuốn hút người khác của Doanh Tần, trong vẻ hấp dẫn của người này lại có một vẻ lạnh lùng như từ trong xương toát ra, khiến người ta cảm thấy, dù người như thế nào ở cạnh hắn, nếu hắn muốn giết họ thì sẽ hoàn toàn không quan tâm tới tình cảm!
Hắn vừa nói xong, Lạc Tử Dạ cũng khẽ nhếch môi, không hề quanh co mà chỉ lạnh lùng nhìn hắn: “Ngươi biết ta muốn hỏi gì?” Mi tâm Long Ngạo Địch hơi nhíu lại, môi mỏng hơi căng ra. Đúng là hắn biết nàng muốn hỏi gì, ngoài vấn đề kia ra thì có lẽ cũng không còn2vấn đề nào có thể khiến Lạc Tử Dạ cảm thấy hứng thú. Hắn chăm chú nhìn nàng, giọng nói lạnh lẽo không hề có nhiệt độ lại vang lên: “Vì ngươi hoàn toàn không chắc chắn với câu trả lời trong lòng mình nên người mới hỏi, cũng hy vọng hung thủ kia là ta? Nếu vậy thì có lẽ phải khiến Lạc Tử Dạ ngươi thất vọng rồi!”
Hắn vừa nói xong, bỗng chốc Lạc Tử Dạ cảm thấy cả người lạnh như băng. Giống như có một chậu máu tưới từ trên đầu nàng xuống, khiến cho tóc, áo quần, mỗi một chỗ trên người nàng đều lạnh lẽo, cái lạnh như từ từ đâm vào trong cơ thể, khiến cho cả người lạnh đến run rẩy. Một lúc lâu sau nàng vẫn không thể8nói nên lời, thậm chí cả trái tim cũng như bị người ta siết chặt.
Mãi một lúc sau, nàng mới nghe được giọng nói yếu ớt, không dám tin của mình vang lên: “Dù sao, Lạc Tử Dục cũng là, dù sao...”
Dù sao cũng là con trai ruột của phụ hoàng, sao ông có thể ra tay dễ dàng như vậy?
Vậy không phải càng nói lên rằng, đối với đứa con trai” như mình đây, Lạc Tục Phong cũng sẽ không hạ thủ lưu tình? Nếu như đó là câu trả lời thực sự thì hôm nay nàng gặp nguy hiểm rồi!
Thấy nàng giống như đang khiếp sợ, lại lo lắng cho mạng nhỏ của chính mình, Long Ngạo Địch liếc nàng, đôi mắt đỏ kia càng lộ vẻ lạnh như băng. Hắn từ từ nói: “Thân6ở hoàng gia, có vài chuyện người nên biết từ sớm. Ngày đó Lạc Tử Dục phụng mệnh đi dẹp loạn lại cảm thấy Hoàng thượng thiên vị nên không phục lắm, vì vậy đã liên lạc và xúi giục thủ hạ của mình. Đối với đế vương mà nói, trước khi Lạc Tử Dục thật sự ra tay thì phải diệt trừ hắn mới là lựa chọn tốt nhất! Hơn nữa, Nhị hoàng tử cũng không phải người Hoàng thượng muốn truyền ngôi!”
Nếu không, đánh tới đánh lui đều là binh mã của Thiên Diệu, dù bên nào thắng thì kết quả cũng chỉ là bẻ gãy cánh tay trái hay phải của Hoàng thượng mà thôi. Hơn nữa, nếu Hoàng thượng đã có người thừa kế thích hợp thì ông cũng không để ý đến3người còn lại.
Hắn vừa nói vậy, Lạc Tử Dạ nhanh chóng nhìn hắn, chỉ thấy dưới ánh trăng, gương mặt lạnh lẽo của hắn thờ ơ lạnh lùng, giống như ngăn cách tất cả dịu dàng. Câu trả lời như vậy cũng khiến Lạc Tử Dạ kinh ngạc và sợ hãi. Mà vẻ mặt Long Ngạo Địch lúc này càng khiến nàng kinh ngạc. Nàng nói: “Dường như Long tướng quân hiểu rất rõ vấn đề này!”
Hắn cũng không phải người trong hoàng thất, sao có thể biết rõ mọi chuyện như vậy?
Nàng vừa nói xong, đôi mắt Long Ngạo Địch lập tức lạnh đi vài phần, giống như bị đạp trúng đuôi vậy. Hắn nghiêng đầu liếc nàng, trong đôi mắt tràn ngập cảnh cáo, lạnh lẽo nói: “Thái tử nghĩ nhiều quá rồi, thay vì5nói những chuyện vu vơ vô căn cứ, quan tâm chuyện của bản tướng quân thì chẳng bằng ngài hãy nghĩ kỹ mình nên xử lý chuyện kế tiếp thể nào! Dù sao hai chúng ta đều hiểu rõ sự thật của chuyện này. Vì vậy lúc này, điều ngài nên hy vọng nhất là vụ án sẽ kết thúc tại đây, không để người ta tra ra rằng người đứng sau chính là Hoàng thượng!”