*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 5ừa nghĩ tới điều này, đột nhiên nàng nhớ ra một chuyện, lập tức nghiêng đầu nhìn Long Ngạo Địch: “Dựa vào đâu mà ta phải tin những lời người nói đều là sự thật? Lẽ nào chỉ vì mấy câu của người mà có thể khẳng định người ấy là hung thủ chứ không phải ngươi?”. Nàng vừa nói xong, Long Ngạo Địch lập tức liếc nàng một cái, giọng nói lạnh nhạt vang lên: “Ngươi có thể không tin!”
Nàng nghẹn họng, hôm nay nàng mới phát hiện tên Long Ngạo Địch này cũng chảnh lắm đó!
Nàng nói thế thôi chứ trong lòng đã thấy lo lắng hơn rất nhiều. Nàng có thể phán đoán được vấn đề, vậy Hoàng đế cũng dễ dàng đoán được. Giả sử chuyện này không phải do Hoàng để làm, vậy2thì hung thủ chỉ còn lại Long Ngạo Địch. Người khác giết con trai của mình, Lạc Tử Dạ tin là Hoàng đế dù có rộng lượng thế nào đi chăng nữa cũng không thể tha thứ cho hắn được.
Mà hiện tại, Long Ngạo Địch vẫn còn sống yên ổn sống sờ sờ ra đấy, thậm chí giữa đêm hôm khuya khoắt còn dám chủ động chạy vào cung, tự dấn thân vào vụ án này. Có lẽ chuyện này thật sự không hề liên quan tới Long Ngạo Dich!
Trong lúc nàng còn đang suy nghĩ, giọng nói lạnh như băng của Long Ngạo Địch lại vang lên bên tai nàng, tựa như lời tra hỏi cuối cùng của Chúa trong ngày tận thế: “Lạc Tử Dạ, ta hỏi người lần cuối cùng, ngươi nhất định phải xen8vào chuyện của Lạc Tiểu Thất có đúng không?” “Vậy ta cũng hỏi ngươi, ngươi nhất định không cho ta xen vào chuyện của Lạc Tiểu Thất có đúng không?” Lạc Tử Dạ không hề yếu thế, khí phách không thua kém hắn chút nào. Trong cặp mắt đào hoa của nàng lộ ra vẻ sắc bén, kỳ thực cũng là lời cảnh cáo dành cho Long Ngạo Địch.
Long Ngạo Địch cười lạnh: “Nếu ngươi cứ khăng khăng như thế, bản tướng quân cũng không còn gì để nói!” Hắn nói xong liền không để ý đến Lạc Tử Dạ nữa, sải bước đi vào cung. Sau khi hắn rời đi, vẻ mặt lạnh như băng của Lạc Tử Dạ dần thả lỏng. Giờ đang là mùa hè, tuy là đêm khuya gió lớn nhưng chưa đến độ6khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, vậy mà nàng lại cảm thấy máu trong người như đang đóng bằng từng chút từng chút một!
Nếu chuyện này thật sự do Lạc Túc Phong làm, vậy thì có khả năng là hôm nay ông muốn kết án. Đương nhiên khả năng cao là ông đã biết tất cả mọi người ở đây đều vô tội, cho nên dù ông xử lý ai thì cũng là xử oan cho người ta, đắc tội với người ta. Mà những người liên quan đến chuyện này... Có Minh Dận Thanh, Võ Hạng Dương, và bản thân nàng. Hình như tính mạng của nàng là rẻ rúng nhất thì phải, không giống với hai người kia. Một khi triều đình động tới họ, nhất định sẽ dẫn đến chiến tranh giữa hai quốc3gia. Để vương am hiểu nhất là thuật cân bằng, vì vậy nếu đặt ba người bọn họ lên bàn cân thì có lẽ hôm nay nàng sẽ lành ít dữ nhiều.
Thế rồi nàng bắt đầu hối hận. Sớm biết thế này thì nàng sẽ không từ chối Phượng Vô Trù đi cùng mình.
Ánh mắt nàng trở nên nặng nề, nhưng ngay sau đó nàng chợt cười rộ lên. Tất nhiên nàng sẽ không chịu thua đâu! Nàng nghiêng đầu nhìn Hoàng Sở Phong, mở miệng nói: “Thống lĩnh ngự lâm quân đại nhân!” “Có hạ quan!” Hoàng Sở Phong lập tức đáp lời.