*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Một hồi lâu sau Phượng Vô Trù mới mở đôi môi mỏng đánh giá một câu: “Hoàng Sở Phong cũng khá là biết điều đấy!” Dù hắn biết hiện tại nên làm theo lời của Lạc Tử Dạ, nhưng mà trước giờ Lạc Tử Dạ và Hoàng Sở Phong không có quan hệ gì với nhau, vì sao kẻ kia lại chịu giúp y chứ? Hắn đang suy nghĩ. Diêm Liệt chậm rãi ngắm nhìn không trung, đáng tiếc lúc này hắn đang ở trong điện của phủ Nhiếp chính vượng, vì thế nên ngẩng đầu chỉ thấy được nóc nhà. Hắn không muốn nói về đề tài này nhưng vẫn tiếp lời: “Hình như là Thái tử uy hiếp Hoàng Sở Phong, nếu hắn ta không đi tìm mấy vị vương gia thì sẽ lột quần hắn2ta trước mặt mọi người!” Cho nên dựa theo tình huống lúc đó, Hoàng Sở Phong không muốn mất mặt thì chắc chắn sẽ đi tìm người. Nếu không làm theo thì sẽ bị người ta lột quần ngay giữa đám đông như vậy... Hắn vừa nói xong thì nhiệt độ không khí trong điện lập tức hạ xuống. Người ngồi trên ghế chủ vị mở đôi mắt ma mị ra, con ngươi đen như bàn thạch lóe lên ánh sáng màu vàng, vô cùng đẹp, cũng cực kỳ huyền bí, nhưng Diễm Liệt lại hiểu rõ, Vương đang tức giận! Quả nhiên nghe thấy Phượng Vô Trù hừ lạnh một tiếng, chậm rãi nói: “Lạc Tử Dạ xem ra rất thích lột quần người khác nhỉ!”. Thằng nhóc đó cũng từng uy hiếp hắn như thế, thậm8chí là mấy ngày trước, khi hắn đang hôn mê suýt nữa thì bị y lột quần thật rồi. Diêm Liệt không biết chính mình nên nói cái gì nữa, hắn cố gắng đứng yên một lát, hồi lâu sau mới mở miệng: “Chắc là Thái tử chỉ thuận miệng uy hiếp như thế thôi, có điều thói quen này đúng là không tốt lắm, ngài nên dạy dỗ y lại đôi chút!”
Sau một lúc lâu, người ngồi trên ghế chủ vị mới khép hai tròng mắt lại, hắn bưng chén rượu lên, giọng nói lạnh nhạt trầm thấp chậm rãi vang: “Quả thực, Cô thân là lão già lớn tuổi mày từng nói, một lão già như Cô nên dạy dỗ y lại mới đúng!”
Diêm Liệt có thể nghe được tiếng nghiến răng đáng sợ của Vương6khi nói câu đó.
Hiển nhiên là Vương đã khắc ghi lời Thái tử vào lòng, hơn nữa còn vô cùng giận y. Cho dù Vương đã ra lệnh cho hắn uyển chuyển truyền đạt lại cho Thái tử rằng gừng càng già càng cay, nhưng mà ngài ấy vẫn rất để ý vấn đề này.
Hẳn lau mồ hôi lạnh trên trán, cảm thấy nếu tiếp tục nói nữa thì bản thân rất có thể sẽ trở thành nơi trút giận của Vương, vì thể nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Vương, người của chúng ta đã điều tra xong rồi, chuyện này thật sự không phải do Long Ngạo Địch làm. Nên rất có thể là vị trong cung kia làm! Một hoàng tử chết không phải là chuyện nhỏ nên khả năng bắt Thái tử gánh tội3thay là rất lớn. Lạc Túc Phong sẽ không thừa nhận bản thân là hung thủ, vì vậy mà ông ta cần một người có thân phận và địa vị không tầm thường để kết thúc chuyện này.”
Cho nên tình huống trước mắt vô cùng nghiêm trọng, dù Vương đã sai người truyền thư mật vào Hoàng cung, khiến Lạc Tục Phong không dám lấy mạng Thái tử, nhưng ông ta vẫn có thể giam cầm Thái tử hoặc nhốt y vào thiên lao cả đời.
Hắn vừa nói xong liền nghe thấy Phượng Vô Trù hừ lạnh một tiếng: “Ngươi nói đúng, muốn gán tội cho người khác sợ gì không tìm được lý do. Nếu hôm nay Lạc Túc Phong nhất định muốn định tội danh này cho Lạc Tử Dạ thì dù người bên ngoài có5nói nhiều thế nào cũng vô dụng. Thứ Cô sai người đưa vào cung cũng chỉ giúp bảo vệ tính mạng cho y mà thôi!”
Diêm Liệt gật đầu nói: “Hơn nữa, nếu chuyện này là do Lạc Túc Phong làm thì chắc chắn ông ta sẽ xóa sạch dấu vết. Chúng ta không có cách chứng minh chuyện này rốt cuộc do ai làm. Nếu muốn Thái tử thoát tội thì ít nhất phải có người có địa vị cao hơn y nhận tội thay, nhưng mà tội danh này ngài không gánh được đầu Vương!”