*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 5iọng nói uy nghiêm lạnh lẽo lúc này mang nặng ý trào phúng, chậm rãi nói: “Chẳng qua là, nếu Cô cố tình nhúng tay vào chuyện này, dù cho Cô có gánh tội thay Lạc Tử Dạ để bảo vệ y hay là đổi một vị hoàng đế khác ngồi lên ngai vàng của Thiên Diệu, thậm chí là giết chết Lạc Túc Phong thì mọi người vẫn chỉ nghĩ rằng Cô đang bao che cho y mà thôi. Vì chuyện này mà thanh danh của Lạc Tử Dạ sẽ...”
Không còn cách nào cứu vãn được!
Thời đại này rất xem trọng luân lý, nhân nghĩa, giống như trước đây Hoàng đế Đế Thác từng lăng trí tiểu hoàng tử, vì thế nên trong thời đại của Đế Thác có rất nhiều người mưu phản. Mọi người đều cảm thấy rằng hổ dữ không2ăn thịt con, Đế Thác là Hoàng đế mà không hề có tính người, trong lòng cũng không có nhân nghĩa cho nên không xứng đáng là vua của bọn họ.
Bởi vì Lạc Túc Phong biết sai lầm của Đế Thác dẫn tới rất nhiều người muốn mưu phản, cho nên ông ta mới không dám thẳng tay giết Lạc Tiểu Thất.
Trong mắt người ngoài, nếu hắn bao che cho Lạc Tử Dạ thoát tội, thậm chí còn giúp y uy hiếp phụ hoàng của mình, âm mưu cướp đoạt ngôi vị Hoàng đế thì y nhất định sẽ phải gánh chịu tiếng xấu! Vừa nghĩ đến đây Phượng Vô Trù liền cảm thấy đau đầu, sau đó lại thấy buồn cười, từ khi nào mà hắn làm việc còn phải lo trước lo sau như vậy?
Diêm Liệt nhanh chóng nói: “Vương, Thái tử8rất thông minh, bệ hạ chưa chắc đã...”
Nói tới đây hắn cũng im lặng, nếu Lạc Túc Phong nhất định muốn Lạc Tử Dạ gánh tội danh này thì Lạc Tử Dạ có nói gì cũng vô dụng mà thôi. Tóm lại là trừ khi Lạc Túc Phong đổi ý, nếu không chỉ còn cách tìm thấy binh phù thủy quân của Lạc Tử Dục thì y mới thoát tội được. Thế nhưng chiều hôm nay Lạc Túc Phong đã ra lệnh rồi, binh phù đã mất cho nên giá trị của nó cũng mất hiệu lực, ba vạn thủy quân đã được bố trí cho Long Ngạo Địch. Vì vậy, binh phù vốn có thể làm vật chứng mà Lạc Tử Dục từng giữ cũng không còn giá trị nữa, cần phải tiêu hủy ngay. Chứng cứ gì cũng không lưu lại được!6Chỉ còn cách khiến cho Lạc Túc Phong đổi ý, nhưng đây không phải là chuyện đơn giản.
Nghĩ như vậy, trong lòng Diễm Liệt câm nín, trước đây Vương làm việc chưa từng phải nhìn trước ngó sau như vậy, nhưng hiện giờ vì vừa phải bảo vệ tính mạng vừa phải bảo vệ thanh danh của Thái tử nên mọi chuyện trở nên rắc rối, phức tạp thể này. “Muốn không sử dụng thủ đoạn cứng rắn mà để Lạc Tục Phong cam tâm tình nguyện nhượng bộ, thật sự không phải là chuyện dễ dàng!” Phượng Vô Trù nói xong liền đứng dậy, đi ra ngoài điện. Diêm Liệt lập tức nhíu mày hỏi: “Vương, ngài bây giờ...”
“Vào cung.” Phượng Vô Trù đáp hai chữ, sau đó lại nói, “Hy vọng sau khi chuyện hôm nay qua đi tiểu tử đó sẽ3có đôi chút lương tâm, không nói tới vấn đề tuổi tác của Cô nữa!” Nhắc đến đề tài này, Nhiếp chính vương điện hạ lại nghiến răng nghiến lợi một lần nữa. Khóe môi Diêm Liệt giật điên cuồng, đang định mở miệng thì bị vật gì đó từ bên chân nhảy dựng lên cắt ngang, vật đó dùng tiếng nói bén nhọn kêu lên: “Đàn ông ba mươi mốt đóa hoa, mỗi đóa mỗi đóa đều không có ai muốn, ghét bỏ ghét bỏ...”