*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *****
Lúc này trong hoàng cung.
Lạc Tử Dạ nói xong liền có người ở ngoài cửa bẩm báo: “Hoàng thượng, các vị thần vương cầu kiến, họ nói chuyện này không chỉ là chuyện quốc gia mà còn là chuyện gia đình, cho nên xin ngài để họ đi vào nghe xử phạt, hy vọng ngài có thể đồng ý!”
Lạc Túc Phong nhăn mày, hiển nhiên là ông không hoan nghênh những người này đến. Nhưng mà những vị thân vương này đều là bậc cha chú của ông, nếu không đồng ý cho bọn họ vào thì thanh danh của ông sẽ bị ảnh hưởng.
Vì thế ông chỉ có thể đồng ý: “Mời bọn họ vào đi!”
“Vâng!” Thái giám đi ra ngoài mời, một lát sau các vị thần vương đã2được mời vào trong. Lúc này, dường như Minh Dận Thanh mới phản ứng lại, hắn ta nhìn Lạc Tử Dạ, cười lạnh nói: “Thái tử Thiên Diệu, người có đè Nhiếp chính vương của quý quốc hay không là chuyện của các ngươi, bản vương không có lập trường quan tâm cũng như không thể xen vào chuyện này. Nhưng mà hy vọng Thái tử tôn trọng người khác một chút, hành vi của ngươi không đúng đắn thì đừng tùy tiện phỏng đoán người khác!”
Hắn ta nói xong thì nghe Lạc Tử Dạ hừ lạnh một tiếng, y nói: “Ngươi đang nói Phượng Vô Trù không tự biết chừng mực?”
“Ngươi...” Minh Dận Thanh bị y chặn họng. Nếu hắn ta dám nói Phượng Vô Trù không biết chừng mực8thì không cần chờ tới ngày mai, e rằng tối hôm nay hắn ta sẽ thiểu tay cụt chân. Hắn ta đã được thỉnh giáo tính nết của Phượng Vô Trù vào mấy hôm trước rồi!
Lạc Tử Dạ lập tức nói: “Gia làm gì là chuyện của gia, ngươi không chịu được là chuyện của ngươi, không phải vấn đề của gia!” Minh Dận Thanh nghe y nói xong liền hừ lạnh một tiếng, không tiếp tục thảo luận đề tài này nữa.
Thế nhưng Lạc Túc Phong ngồi trên long ỷ lại mở miệng: “Đại Lý tự Khanh và Đại Lý tự Thiếu khanh từng nói, cả hai đều nghe được một chuyện, những chuyện này là do Minh vương và Đại hoàng tử tự mình nói với kẻ hầu ở6trong phòng. Một người không đủ để làm chứng, nhưng hiện tại có hai người nghe thấy được cuộc nói chuyện đó, không biết hai vị muốn giải thích chuyện này như thế nào?” Ông ta vừa hỏi xong, Võ Hạng Dương và Minh Dận Thanh đều sửng sốt.
Bọn họ lập tức nhớ lại chuyện xảy ra tối ngày hôm nay, sau khi đám binh mã của Lạc Tử Dạ tự nhiên xông đến trước cửa dịch quán gây sự xong liền bỏ đi, chẳng lẽ là vì...
Vừa nghĩ như vậy, sắc mặt của hai người đều trở nên khó coi.
Lạc Túc Phong lại hỏi: “Đại Lý Tự Khanh và Thiếu khanh, các ngươi đều nói Thái tử dẫn các ngươi đi một cách thần không biết quỷ không hay, như3vậy, Lạc Tử Dạ, Trẫm có thể lý giải rằng người từng đến dịch quán này không dưới một lần không? Thế thì có phải ngươi đã đặt chứng cứ phạm tội vào trong viện của Minh vương để hãm hại hắn không?” Ông ta nói xong, ánh mắt nhìn Lạc Tử Dạ lạnh như băng.
Hiển nhiên là Lạc Túc Phong cần Võ Hạng Dương và Minh Dận Thanh cho một câu trả lời thỏa đáng, nhưng ông ta cũng không tính để Long Ngạo Địch và Minh Dận Thanh gánh tội, làm như vậy sẽ phát động chiến tranh giữa hai quốc gia, không có lợi chút nào. Vấn đề có thể giải quyết ở trong nước thì không cần phải để nó ảnh hưởng ra nước ngoài, cho nên5chuyện này để Lạc Tử Dạ gánh là tốt nhất!
Ông ta nói xong thì Đại Lý tự khanh lập tức mở miệng: “Nhưng mà bệ hạ, chính tại chúng thần nghe được hai vị khách mời này muốn hãm hại Thái tử!”
“Làm sao các ngươi biết được chuyện này không phải do Thái tử làm? Có thể là ban đầu hai vị này muốn hãm hại Thái tử, nhưng sau đó bị Thái tử hãm hại ngược lại?” Lạc Túc Phong lập tức hỏi.
Lạc Tử Dạ nghe ông ta nói, rốt cuộc hiểu được cái gì gọi là cố ý thêm tội cho một người thì không sợ thiếu lời. Nếu hôm nay nàng không vạch trần chuyện này thì mình sẽ trực tiếp bị giam vào thiên lao, nhưng khi vạch trần rồi thì đống đao kiếm kia liền bị nói thành do nàng bỏ vào trong viện của Minh Dận Thanh. Nói tới nói lại thì mọi chuyện đều do nàng làm! Dù cho trong chuyện này có rất nhiều lỗ hổng, hai vị Đại Lý tự và nàng đều nghe được người của Võ Hạng Dương nói rằng những thứ đó là do Võ Lưu Nguyệt bảo người ta chôn trong viện của Minh Dận Thanh, nhưng mà Hoàng đế đã nói như vậy rồi, chứng tỏ là Lạc Tục Phong đã quyết cho nàng gánh trách nhiệm này!
Nàng cười lạnh một tiếng, việc cuối cùng mà Lộ Nhi giúp nàng chỉ tính đến việc những gì có thể gặp phải trước mắt. Muốn nàng chết à, không dễ như vậy đâu, cho dù nàng phải chết thì cũng sẽ kéo những người này chôn cùng, dù sao kẻ thù đều đang ở đây hết rồi, Võ Lưu Nguyệt đi theo hoàng huynh của nàng ta vào, hiện giờ nàng ta đang đứng ngoài cửa, tức là vẫn trong cung.
Nhưng khi nàng muốn nói chuyện thì bỗng nhiên có người ngoài cửa đi vào truyền tin.
Lén lút nói một câu với Lạc Túc Phong.
Lạc Tử Dạ nhìn thấy môi của Lạc Túc Phong lộ ra cười nhạt, nụ cười đó giống như đã đạt thành tâm nguyện, đã thỏa mãn rồi, hoặc là chuyện mà ông ta suy nghĩ rất lâu cuối cùng đã có lời giải đáp! Vừa rồi ánh mắt ông ta nhìn Lạc Tử Dạ vẫn còn sắc bén, hiện tại đột nhiên lại thay đổi. Ông ta vô cùng ôn hòa cười nói: “Vừa rồi Trẫm chỉ đùa một chút mà thôi, Thái tử không cần khẩn trương. Nghĩ kỹ lại thì chuyện hôm nay có phải do người làm hay không đều không có gì chứng minh cả, chưa có chứng cứ thì Trẫm sẽ không định tội người. Các vị chờ một lát, Trẫm đi ra ngoài rồi quay lại ngay!”