Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chương 255: Phượng vô trù, ta sẽ giúp người lấy lại nó (1)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Xem ra là định rạch mặt ngay tại đây. Võ Hạng Dương lập tức giải thích: “Minh vương, chuyện này...” Lạc Tử Dạ không để ý tới bọn họ, cũng không quan tâm tới chuyện này nữa. Nàng đi thẳng tới cửa quan sát, nhìn thấy người trong cung đang cầm đèn lồng đứng ngoài hành lang, bọn họ kính cẩn quỳ một hàng dài khiến trong cung trở nên sáng trưng. Cảnh tượng này giống như đang chuẩn bị tiếp đãi khách quý, thân phận của đối phương không chỉ không thấp mà còn khiến người ta phục tùng tuyệt đối.

Người có thể phô trương như vậy, khiến cho cả hoàng cung thắp đèn sáng trưng để tiếp đãi, sợ rằng trong Thiên Diệu này ngoài Phượng Vô Trù ra thì chẳng còn người nào khác nữa.2Nhưng mà nửa đêm nửa hôm hắn vào cung làm gì? Có liên quan đến chuyện của nàng không?

Nàng không biết Phượng Vô Trù vào cung lúc nửa đêm để làm gì.

Nhưng Diêm Liệt thì biết rõ! Biện pháp duy nhất để có thể làm cho Lạc Túc Phong thỏa hiệp, chịu hy sinh những người khác, tìm người gánh tội thay cho Lạc Tử Dạ là phải đưa ra điều kiện mà Lạc Túc Phong vừa lòng. Chỉ có như thể mới giữ được cả tính mạng và thanh danh của Thái tử!

Trên tay Vương có thứ gì có thể làm Lạc Túc Phong vừa lòng? Nói đơn giản thì cũng chỉ là một món đồ mà thôi. Diêm Liệt yên lặng ôm kiếm đứng dựa vào con sư tử đá trước cung, dáng vẻ nhìn bầu8trời đầy suy tư. Đồ vật có thể làm Lạc Tục Phong hài lòng, chính là thứ mà người trong thiên hạ đều đổ xô tìm kiếm, thứ mà vô số người đã đổ máu chỉ để giành được nó, là báu vật của thiên hạ. Đấy là thứ Vương đã hy sinh bảy mươi ba gã hộ vệ anh dũng mới có thể giành được nó. Hắn không bao giờ quên, sau khi biết vì cướp thứ đó mà mất nhiều người như vậy, dù nét mặt của Vương vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng rất hối hận. Đồng thời hắn cũng không quên Vương từng nói rằng sẽ bảo vệ thứ đó, không phụ lòng những linh hồn anh dũng đã khuất.

Nhưng bây giờ Vương lại phải tự tay đưa nó đi.

Trong lòng hắn không thoải6mái, hắn tin trong lòng Vương cũng không hề thấy thoải mái.

Hắn yên lặng đứng chờ ở trước cung, suy nghĩ tâm trạng hiện tại của Vương một lúc lâu.

Một người từ trong ngự thư phòng đi ra, hắn nghe thấy tiếng quỳ xuống của những người hầu hạ trong cung, bọn họ đang cung kính tiễn người nọ đi. Kèm theo tiếng bước chân của người nọ là khí thế thần bí bị dồn nén. Diêm Liệt lập tức đoán được người đó là ai, hắn xoay người quỳ một gối xuống đất: “Vương!” Người nọ không nói gì, đứng trước mặt hắn.

Diêm Liệt không ngẩng đầu, hắn chỉ có thể nhìn thấy vạt áo đen như mực của Phượng Vô Trù, vạt áo bay phất phơ khiển khiến người nhìn chao đảo, giống như nỗi lòng3hiện tại của chính hắn vậy.

Giọng nói ma mị của Phượng Vô Trù chậm rãi từ trên đỉnh đầu truyền đến, mang theo sự uy nghiêm lạnh lẽo cùng với cảm giác phức tạp: “Diễm Liệt, Cô phụ lòng bọn họ rồi!” Diêm Liệt rủ mắt, cắn chặt hàm răng không nói gì.

Sau đó hắn nghe người đang đứng ngạo mạn nói tiếp: “Nhưng mà Cô sẽ lấy lại nó sau.” Đồ của Phượng Vô Trù hắn, người khác có muốn cũng không thể dễ dàng lấy được! Lần trước hắn nói sẽ đưa thứ đó cho Lạc Tử Dạ vì hắn nghĩ rằng Lạc Tử Dạ là người của hắn, đồ của Lạc Tử Dạ cũng là đổ của hắn, vì thể đưa hay không cũng không có gì khác nhau, nhưng mà Lạc Tục Phong là5cái quái gì mà dám lấy?

Diêm Liệt nghe xong liền ngạc nhiên ngẩng đầu hỏi hắn ta: “Vương, ngài dùng Thiên Tử lệnh chân chính để đổi lại sự bình yên cho Thái tử, Lạc Túc Phong nhất định sẽ thả người ra, đồng thời sẽ đi tìm người chịu tội thay. Đây là giao dịch của hai người, nếu ngài dùng biện pháp gì để lấy lại thứ đã đem ra trao đổi thì...” “Thì thế nào?” Nhiếp chính vương điện hạ đứng tại chỗ không nhúc nhích. Sau gáy Diễm Liệt chảy mồ hôi lạnh, thành thật nói: “Thì sẽ giống như ngài nói mà không giữ lời đó!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.