Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chương 256: Phượng vô trù, ta sẽ giúp người lấy lại nó (2)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Xưa nay Vương ghét nhất là người không giữ chữ tín, nhưng hôm nay Vương đã bị dồn ép vào tình cảnh không thể giữ chữ tín được nữa. Diêm Liệt yên lặng nhìn bóng dáng của Phượng Vô Trù, bỗng nhiên trong lòng hắn bắt đầu lo lắng, có khi nào Lạc Tử Dạ sẽ trở thành... nhược điểm của Vương không?

Những người còn trong cung với Lạc Tử Dạ đợi thật lâu mới thấy Lạc Túc Phong trở về, sắc mặt của ông ta đã tốt hơn khi nãy rất nhiều. Ông ta nói với mọi người: “Trẫm đã tìm được chứng cứ xác thực trong chuyện này, chỉ còn chờ hung thủ tự mình tới nhận tội. Thái tử vô tội, hôm nay Thái tử hãy trở2về nghỉ ngơi cho tốt đi!”

Lạc Tử Dạ đột nhiên ngẩng đầu, nàng không tin Lạc Tục Phong sẽ buông tha mình mà không có lý do gì, nhưng chuyện trước mắt này là như thế nào đây? Long Ngạo Địch cũng nhìn Lạc Tục Phong một cái, lại nhìn Lạc Tử Dạ một cái. Đôi mắt đỏ như máu của hắn lộ ra một chút khát vọng giết chóc, rõ ràng là không hề hài lòng với quyết định của Hoàng đế. Nhưng cuối cùng hắn cũng không mở miệng. Lạc Tục Phong nói xong liền quay đầu nhìn Võ Hạng Dương và Minh Dận Thanh, giọng nói của ông ta đột nhiên trở nên lạnh lẽo hơn: “Nhưng nếu Minh vương điện hạ không thể giải thích rõ8về nguồn gốc của đống đao kiếm này thì e rằng chuyện các hạ muốn rời khỏi Thiên Diệu cũng không dễ dàng đâu! Đây không chỉ là ý kiến của Trẫm mà còn là ý kiến của Nhiếp chính vương Thiên Diệu nữa!”

Ý của Phượng Vô Trù chính là, đến Mặc thiên tử cũng phải nể mấy phần, hiển nhiên là mặt mũi còn lớn hơn Lạc Tử Phong, cho nên câu này ông ta cần phải bổ sung.

Mà Lạc Túc Phong nói như vậy không khác nào thừa nhận người vừa đến tìm ông ta chính là Phượng Vô Trù. Điều này làm cho ánh mắt của Lạc Tử Dạ trở nên rét lạnh hơn. Sau khi nghe Lạc Túc Phong nói xong, Minh Dận Thanh hiểu rằng,6lúc này hắn ta không thể tiếp tục giả như không biết gì nữa.

Vì thể hắn ta chắp tay, thở dài nói: “Bản vương sẵn lòng gánh tội vì thù oán cá nhân mà dính líu đến việc hãm hại Thái tử quý quốc, đồng thời sẽ đền bù bằng roi Đoàn Thần của Phương Minh để tỏ lòng xin lỗi!”

Nghe đồn rằng roi Đoàn Thân là bảo vật từ thời thượng cổ, lại lịch đặc biệt giống như Quả Quả. Dựa theo cuốn “Tạo vật chi nguyên” ghi lại, roi Đoàn Thần xuất hiện từ thời thượng cổ, là thời kỳ các vị thần vẫn còn tồn tại. Thân thể của thần tiên không thể chết, chỉ có roi Đoàn Thân mới có thể làm bọn họ hồn lìa3khỏi xác, roi này được rèn từ máu của Thượng đế, lực sát thương vô cùng lớn. Đương nhiên đây chỉ là truyền thuyết, roi Đoàn Thần chân chính thực ra là loại roi được làm từ da của giao long, hơn nữa đao kiếm chém không đứt, roi quét ngang nơi nào thì mọi vật ở nơi đó đều đứt gãy hết. Chỉ cần sử dụng đúng cách thì roi Đoàn Thần có thể lấy đầu kẻ thù dễ như lấy đồ trong túi, xứng đáng là một trong ba loại binh khí đứng đầu bảng!

Cho nên lúc nói câu này trong lòng của Minh Dận Thanh đang nôn ra máu.

Võ Hạng Dương im lặng không hé răng. Đống đao kiếm đó được tìm thấy trong viện của Minh5Dận Thanh, cho nên cách tốt nhất là hắn yên lặng không lên tiếng. Thế nhưng Minh Dận Thanh đã mất đi roi Đoàn Thần, nếu hắn không lấy thứ có giá trị tương đương ra để bồi thường cho Minh Dận Thanh thì quan hệ giữa hắn và Minh Dận Thanh sẽ rạn nứt, hai người sẽ tranh đấu quyết liệt với nhau. Vừa nghĩ tới đây hắn lập tức cảm thấy tức giận, tất nhiên là hắn đang bực tức muội muội ruột của mình, con ranh Võ Lưu Nguyệt chết tiệt đó, đã ngu mà còn tưởng mình thông minh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.