Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chương 258: Phượng vô trù, ta sẽ giúp người lấy lại nó (4)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phía trước có cung nhân dẫn đường, sau khi lòng vòng một hồi, nàng đã nhìn thấy một tòa cung điện có vẻ kỳ lạ. Cửa cung điện đang đóng, nhưng cửa sổ vẫn mở, bên trong có một tấm lụa mỏng bay ra, còn có khói xanh lượn lờ, trông rất nên thơ. Mà trong sân, bốn phía đều trồng hoa đào, đang kỳ nở rộ. Nhưng có vẻ đã rất lâu không có người ở, không khỏi lộ ra vẻ trống vắng thể lương. Nàng hơi kinh ngạc, nhưng dù sao vẫn bước ra phía ngoài cung, thuận miệng hỏi một câu: “Đây là tấm cúng của ai?”

“... Thái tử, ngài không nhớ sao? Đây là tẩm cung của công chúa Thủy Y, cũng chính là tẩm cung của cô cô ngài, nhưng công chúa qua đời đã nhiều năm rồi. Có điều, bệ hạ vẫn2sai người quét dọn!” Mặc dù cung nhân không hiểu tại sao Thái tử ngay cả điều này cũng không biết, nhưng vẫn nhanh chóng giải đáp.

Lạc Tử Dạ gật đầu, trong lòng cảm thấy hơi kỳ lạ, người phụ hoàng kia của nàng trông không giống kiểu người coi trọng tình thân, biết chăm sóc cho em gái chu đáo đầu. Người chết rồi vẫn còn quét dọn tẩm cung sạch sẽ, tuyệt đối không phải là tác phong của phụ hoàng nàng. Vì vậy nàng lại hỏi: “Hoa đào nở rất đẹp, chắc hẳn cũng được chăm sóc cẩn thận, phụ hoàng rất quan tâm đến vị cô cô này nhỉ?”

Cung nhân kia là một người cao tuổi trong cung, lúc này cười nói một câu: “Không phải vậy! Mặc dù công chúa Thủy Y không phải là cô ruột của ngài, mà là công chúa8được tiến hoàng đưa vào cung bồi dưỡng sau khi Hầu gia Tần Ninh xả thân vì nước. Những bệ hạ đã yêu thương công chúa Thủy Y từ nhỏ, nếu không phải...”

Ông ta nói tới đây, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, không nói thêm gì nữa. Lạc Tử Dạ truy hỏi một câu: “Nếu không phải cái gì?”

Cung nhân kia lập tức lắc lắc đầu, mở miệng nói: “Thái tử gia, ngài đừng hỏi nô tài. Chuyện năm đó, bệ hạ đã hạ lệnh, không ai được phép nói! Điều kỳ lạ duy nhất là, Võ Lưu Nguyệt là con gái của công chúa Thủy Y, nhưng lại không hề giống với công chúa năm đó!” Vừa nói, ông ta vừa cau mày, tựa như rất buồn bực.

Ông ta vừa nói xong, Lạc Tử Dạ kinh ngạc một hồi, mở miệng nói: “Nếu nói như vậy,6trên danh nghĩa thì Võ Lưu Nguyệt cũng là thân thích với hoàng thất Thiên Diệu ta. Vậy vì sao phụ hoàng...?” Dường như không tỏ ra có bất kỳ khác thường nào, dù sao thì đây cũng là con gái của muội muội mà mình đã yêu chiều nhiều năm như vậy.

Nàng vừa nói xong lời này, cung nhân lập tức cười lạnh một tiếng: “Hừ! Vấn đề này, phải hỏi vị Hoàng đế của Long Chiêu kia. Hừ, nếu như không phải do ông ta.” Nhắc đến Võ Tu Hoàng, ông ta tỏ ra vô cùng khinh thường, thậm chí là oán hận. Nhưng chỉ mới nói tới đây, ông lại im bặt, không dám nhiều lời nữa. Lạc Tử Dạ liếc ông ta một cái, thấy người cung nhân kia như vậy, Lạc Tử Dạ cũng không tiếp tục truy hỏi. Nhưng trong lòng đã3thầm để ý đến vị công chúa Thủy Y này...

Dưới sự dẫn dắt của công nhân, nàng đi từ hoàng cung đi ra ngoài. Lộ Nhi vội vội vàng vàng chạy lên đón, trên mặt nàng lộ ra vẻ hốt hoảng, mở miệng hỏi: “Thái tử, người không sao chứ?”

Trên mặt nàng có không ít vết bẩn, là vết tích khi đang cố gắng đi giúp Lạc Tử Dạ làm việc. Nhưng đương nhiên không phải vì Lạc Tử Dạ, mà chỉ vì để tránh cho Lạc Tử Dạ thật sự hãm hại Hiên Thương Dật Phong.

Lạc Tử Dạ nhíu mi cười một tiếng: “Gia còn có thể có chuyện gì chứ? Đào được đổ ra rồi?” Nói thì nói vậy, nhưng trong lòng nàng rất rõ ràng, quả thực mình đã nợ ân tình của Hiến Thương Dật Phong.

“Vâng! Dựa theo dặn dò của ngài, nếu như5trong cung truyền tin ra ngoài, phải xử tử ngài thì hãy đốt vật này. Nếu như vô tội thả ra thì đào nó ra mang đi!” Trong tay Lộ Nhi ôm một cái hộp đen, lên tiếng đáp lời, sau khi nói xong lại hỏi: “Nhưng mà Thái tử, ngài có thể cho nô tỳ biết, đây rốt cuộc là thứ gì không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.