*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 5hưng còn chưa hỏi xong...
“Bốp!” Cái chén không trong tay Doanh Tần đã vỡ, vung tay lên ném về phía hắn!
Chén đã vỡ, lập tức bắn tung ra, mấy chục mảnh vụn bay vù vù về phía Võ Hạng Dương. Từng chiều mạnh mẽ, sát khí bao phủ khắp nơi!
Võ Hạng Dương lui về phía sau mấy chục bước qua trái qua phải, khó khăn đứng vững lại, tránh khỏi từng mảnh vỡ! Nhưng ngay sau đó, sau lưng hắn dẫn đần truyền tới âm thanh cơ thể người ngã xuống đất, hắn quay đầu nhìn lại... Hộ vệ dưới trướng hắn, toàn bộ đều đã bị đống mảnh chén vỡ găm chết, mỗi một mảnh đều cắm trúng vào yết hầu, một chiêu trí mạng!
Võ công này... Hắn lấy lại tinh thần, lập tức nghiêng đầu2nhìn về phía mái nhà. Mà bộ áo đỏ chạm đất ấy đã bay xuống đến bên cạnh hắn. Sắc mặt Võ Hạng Dương lạnh lẽo, nhìn hắn nói: “Các hạ làm vậy, là ý gì? Bản điện hạ không hề nhớ mình đã từng đắc tội với các hạ!” Lời thì nói như vậy, nhưng trong lòng đã rõ ràng, hắn ta đã hiểu tại sao Minh Dận Thanh kiên quyết không tha cho Doanh Tân, võ công và thân thủ như vậy...!
Hắn vừa dứt lời, Doanh Tần đưa tay ra bắt một cái vào không trung.
Một lá liễu rơi vào ngón tay hắn, bay vút về phía Võ Hạng Dương, Võ Hạng Dương lập tức ngửa đầu. Thế nhưng lá liễu vẫn sượt qua cổ áo Võ Hạng Dương, để lại một vết máu. Lần8này, cho dù tính tình Võ Hạng Dương có tốt hơn nữa thì cũng đã nổi nóng, hắn ta rút bội kiếm bên hông ra, cười lạnh nói: “Doanh Tần, ngươi đừng ức hiếp người quá đáng!”
“Ức hiếp người quá đáng?” Mày kiếm của Doanh Tần hơi nâng lên, chưởng phong biến hóa hư ảo, dùng gió mạnh để dẫn đường, một chiêu đánh thẳng về phía Võ Hạng Dương.
Võ Hạng Dương cũng không phải dễ đối phó, lập tức ứng chiến. Nhưng hắn ta biết rất rõ, chỉ với mấy chiếu vừa rồi của đối phương, mình hoàn toàn không phải là đối thủ của Doanh Tần! Nhưng, sự kiêu ngạo của hắn cũng không cho phép hắn nhận thua ngay lập tức, vì vậy phải đánh. Vạt áo màu vàng cùng tay áo màu đỏ6tung bay dưới cảnh tàn sát khốc liệt...
“Xuy!” một tiếng! Trường kiếm và nhuyễn kiếm va chạm, chấn động khiến cho gan bàn tay của Võ Hạng Dương phát đau, tay bỗng nhiên run lên. Kiểm rớt khỏi tay, ngay sau đó một chưởng của Doanh Tần đánh thẳng vào ngực hắn!
“Phụt...”
“Bốp!”
Hai tiếng vang lên, cả người Võ Hạng Dương lui về phía sau, phun một ngụm máu ra ngoài, lập tức ngã xuống đất. Hắn ta trợn mắt đôi mắt hung dữ lên nhìn Doanh Tần, giọng khinh thường nói: “Doanh Tần, ngươi có bản lãnh thì giết ta luôn đi! Chỉ cần ngươi không sợ phụ hoàng ta trả thù!” Hắn nói xong lời này, chỉ thấy người nọ từ từ đến gần.
Bờ môi mỏng tinh tế của người kia lộ ra vẻ lả lơi3dưới bầu trời đêm, nhưng khi khẽ cong lên lại như có phần mập mờ. Ngay sau đó Doanh Tẩn khom người cúi xuống, vỗ vỗ mặt Võ Hạng Dương, khẽ cười nói: “Phụ hoàng ngươi, mặc dù ta không muốn đắc tội, nhưng khi thật sự không còn cách nào khác, đắc tội cũng chẳng sao. Võ Hạng Dương, ta chỉ muốn cảnh cáo ngươi, đừng có ức hiếp Tiểu Dạ Nhi của ta, biết chưa?”
Đập vào mắt là một mảnh đỏ tươi. Võ Hạng Dương kinh ngạc! Hắn làm vậy là bởi vì chuyện mình hãm hại Lạc Tử Dạ sao? Người này đang trút giận cho Lạc Tử Dạ?