Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chương 261: Phượng vô trù, ta sẽ giúp người lấy lại nó (7)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

2ối!”

Thanh Thành: “..” Yêu thích lẫn nhau? Rõ ràng chỉ có mình ngài nghĩ như vậy, tên Thái tử đầu gỗ ấy còn chẳng biết chuyện gì đang xảy ra đâu. Nhưng mà Doanh Tần vừa nói xong, con ngươi hắn bỗng trở nên lạnh lẽo. Cũng tại hai tên Võ Hạng Dương và Minh Dận Thanh đáng chết này mới khiến Phượng Vô Trù biến thành ân nhân cứu mạng của Tiểu Dạ Nhi, còn mình thì chẳng giúp được gì, chuyện này dương nhiên khiến hắn tức giận. Võ Hạng Dương cũng không biết nói gì... Phụ nữ bây giờ đều chết hết rồi sao? Tại sao gần đây mọi người đều bắt đầu thích đàn ông vậy? Hơn nữa còn là cái đồ vô sỉ Lạc Tử Dạ! Võ Hạng Dương im lặng hồi lâu rồi nói: “Chỉ cần Lạc Tử Dạ không tìm bản điện hạ gây2rắc rối nữa, ta cũng sẽ không tìm đến y. Lần này ta cũng chỉ muốn giúp hoàng muội một tay, nhưng cuối cùng...” Người làm hỏng chuyện lại chính là hoàng muội ngu ngốc của mình, cho nên hắn thật sự không muốn xen vào chuyện của nàng ta nữa. Hơn nữa phụ hoàng cũng sắp đến Thiên Diệu rồi, đến lúc đó thì chẳng cần hắn phải bận tâm nữa. Câu trả lời như vậy khiển Doanh Tẩn hài lòng. Hắn đứng dậy, mở miệng nói: “Vật đáng tiền, đá quý, ngọc bội, bảo hiểm,... để lại hết, người có thể đi rồi!” Võ Hạng Dương: “...” Hắn có nghe lầm không?

Thanh Thành: “...” Nếu ai gả cho công tử nhà bọn họ, đúng là cả đời không phải lo thiếu tiền tiêu.

Chuyện Doanh Tân đang trút giận ở bên này, đương nhiên Lạc Tử Dạ không biết. Nàng8chạy như bay đến phủ Nhiếp chính vương, mà Diễm Liệt như đã đoán được nàng sẽ đến nên đứng chờ ở cửa. Sau khi nhìn thấy nàng, hắn lập tức lên tiếng: “Thái tử, ngài đến tìm Vương sao?” “Phải!” Lạc Tử Dạ đáp lại, đi luôn vào trong phòng, vừa đi vừa hỏi: “Phượng Vô Trù đã đồng ý điều kiện gì của phụ hoàng thì gia mới được thả?” Diêm Liệt cũng không giấu nàng, lập tức đáp lời: “Thiên Tử lệnh!” “Cái gì?” Bước chân Lạc Tử Dạ hơi chậm lại, đến cả người như Hiến Thương Dật Phong cũng đổ xô đi tìm Thiên Tử lệnh, bản thân lúc ấy vì một món đồ giả mà bị ám sát thành như vậy, bây giờ còn có người bởi vì thứ đó mà nhằm vào mình. Cho nên vật này có giá trị đến nhường nào, không9cần người ngoài nói nhiều nàng cũng biết. Nhưng Phượng Vô Trù dùng Thiên Tử lệnh để đổi lấy nàng?

“Hắn...”

Diêm Liệt lại nói tiếp: “Thái tử, năm đó Thiên Tử lệnh là do mấy chục vị huynh đệ bọn ta dùng máu để đổi lấy. Vương đã từng thể rằng, nhất định sẽ bảo vệ nó thật tốt, sẽ không phụ lòng bọn họ. Nhưng bây giờ... Cho nên tâm trạng Vương hôm nay không tốt lắm.”.

Trong lòng Lạc Tử Dạ bỗng nhiên bực bội. Hôm nay nàng bỏ luôn công tác vệ sinh, đi thẳng vào tẩm diện của Phượng Vô Trù. Lúc này người nọ mặc một bộ cảm bào màu đen thêu chỉ vàng, so với ngày thường trồng ôn hòa hơn mấy phần. Giờ hắn đang đứng trước cửa sổ tay nắm cây sáo ngọc đen, chắp tay đưa lưng về phía nàng.

Nàng nhìn bóng lưng của2hắn một hồi.

Nàng không vội hỏi hắn tại sao lại giúp mình, cũng không hỏi tại sao lại nguyện ý trả giá như vậy. Nhưng nàng có thể nhìn ra, tâm trạng của hắn đúng là không tốt lắm. Phượng Vô Trù nghe thấy tiếng bước chân của nàng, biết có người đi vào nên hắn lập tức quay đầu lại, giọng vẫn ngạo mạn đáng ghét như cũ nhưng trong con ngươi thần bí lại có một chút dịu dàng khó phát hiện: “Tới rồi?” Nàng nhìn hắn, yên lặng mấy giây. Cặp mắt đào hoa híp lại, giữa hai lông mày bỗng nhiên lộ ra mấy phần tự tin, nàng cắn răng, mở miệng cam kết: “Phượng Vô Trù, vật kia, ta sẽ quang minh chỉnh đại lấy lại giúp ngươi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.