*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 2hưng nếu không may mắn...? Vậy hôm nay nàng chết chắc rồi, cho dù có người chôn theo, thì cũng chỉ là lấy mạng đổi mạng, vẫn là chết. Trong lúc nàng đang cau mày suy nghĩ, vẻ tức giận giữa đôi lông mày càng sâu hơn. Phượng Vô Trù cất bước đi tới bên cạnh nàng, vươn tay nắm lấy cằm nàng, lực không mạnh nhưng vẫn có thể khiến nàng phải ngẩng đầu nhìn hắn. Môi mỏng của hắn khẽ cong lên, lời nói vẫn ngạo mạn khinh miệt như cũ, nhưng vẫn có thể nghe ra được một chút quan tâm trong đó: “Ngươi đang tức giận? Tại sao?” Đây là câu nghi vấn nhưng hắn có thể chắc chắn, nàng thật sự đang tức giận. Hơn nữa mức độ tức giận còn nghiêm trọng hơn2so với khi hắn gây phiền toái cho nàng trước kia! Cằm bị nắm lấy, đương nhiên không phải chuyện gì vui vẻ. Lạc Tử Dạ ngẩng đầu lên, nhìn cặp mắt thần bí hiện lên ánh vàng xán lạn, nỗi tức giận trong bụng cũng lắng xuống rất nhanh. Bởi vì trải qua nhiều trận giao chiến và sống chung đã lâu nên nàng hiểu được, hành động này của hắn thực ra không phải cố ý không coi trọng nàng, mà là tính cách cường thể khiến cho hắn làm như vậy. Lạc Tử Dạ im lặng một hồi, suy nghĩ xem có nên trả lời hay không. Cuối cùng nàng chậm rãi thu cây quạt trong tay vào, trả lời như đang tự giễu: “Tức giận, là bởi vì mình vô dụng. Ban đầu ta tưởng8là, từ từ mình sẽ có thể khiến cho Thần Cơ doanh trở nên lớn mạnh. Chỉ cần có thời gian, nhất định ta sẽ làm cho tên tuổi của mình vang danh khắp đại lục. Nhưng mà ta đã quá lạc quan, nghĩ rằng mình có thể từ từ, nghĩ rằng vẫn còn thời gian. Nhưng ta đã quên
mất, nếu như con người không nhanh chóng trở nên mạnh mẽ thì không mấy ai có kiên nhẫn, chờ đợi sau khi ngươi có thực lực rồi mới đối phó với ngươi. Bọn họ đều rất vui khi khiến người chết trên con đường trở nên mạnh mẽ ấy!”
Giống như nàng bây giờ, nàng không thể mạnh lên nhanh chóng, không nắm giữ đủ thực lực, cho nên hôm nay suýt nữa đã bỏ mạng. Lời này của nàng9khá chân thật, sau khi hắn nghe xong thì cười lạnh một tiếng. Giọng nói của hắn càng thêm khinh miệt và ngạo mạn, con ngươi thần bí nhìn nàng mang theo vài phần tán thưởng: “Bây giờ người hiểu cũng chưa phải quá muộn!”
Lạc Tử Dạ cụp mắt xuống, hít một hơi thật sâu. Đúng vậy, bây giờ chưa phải quá muộn, nhưng nếu như nàng không hành động nhanh hơn nữa thì thật sự sẽ muộn mất! Sẽ chết không toàn thây! Hơn nữa đời này nàng yêu mặt mũi nhất, không có thực lực làm sao có thể làm màu? Nàng nghĩ như vậy, đột nhiên nhớ tới một vấn đề rất quan trọng, ngước mắt hỏi hắn một câu: “Phượng Vô Trù, tại sao người lại giúp ta? Rõ ràng quan hệ của hai ta2trước giờ vẫn luôn.” Rất kỳ quái? Quan hệ khó hiểu của bọn họ, chính là trạng thái lúc tốt lúc xấu, có lúc nàng chọc giận khiến hắn muốn bóp chết nàng ngay lập tức. Có lúc nàng muốn đạp mấy củ lên mặt hắn. Nhưng thỉnh thoảng cũng có lúc bọn họ chung sống hòa bình, nhưng cũng đâu đến nỗi khiến hắn phải bỏ ra một cái giá lớn như vậy để giúp nàng? Thông qua lời nói của Diêm Liệt, có thể thấy được tầm quan trọng của Thiên Tử lệnh đối với hắn.