*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Đối với chuyện này, đúng là Lạc Tử Dạ có lòng tin. Chỉ có điều, theo hắn nghĩ thì cảm thấy có lẽ nàng đang khoác lác. Nàng vừa dứt lời, Phượng Vô Trù lập tức quay đầu nhìn về phía cửa sổ, Diễm Liệt đứng ở ngoài cửa cách đó không xa khẽ run lên, hắn đương nhiên biết Vương không hề cho rằng mình cần nói nhiều điều thừa thãi với Thái tử, nên đã không kể chuyện Thiên Tử lệnh cho Thái tử nghe, nhưng hắn cảm thấy ấn tượng của Thái tử đối với Vương bây giờ không tốt, nói ra mới là điều tốt nhất, nếu không lại để cho tên nhãi Doanh Tần miệng còn hội sữa nhanh chân đến trước thì làm thế nào? Sau khi Phượng2Vô Trù liếc ra bên ngoài thì nhanh chóng thu ánh mắt lại. Hắn đột nhiên đưa tay ra, ôm lấy eo Lạc Tử Dạ, trước khi nàng kịp phản ứng lại đã nhảy ra khỏi cửa sổ, hạ xuống mái nhà!
Nàng định phản kháng lại thì nghe thấy giọng nói lạnh lùng trầm thấp vô cùng có áp lực của hắn vang lên trên đỉnh đầu, mang theo sự giận dữ khi bị kháng cự: “Ngươi có thể lựa chọn, hoặc là ngoan ngoãn ngồi yên trong ngực Cô,
trên mái nhà. Hoặc là bị lột sạch, bị Cổ đè dưới thân!” Khóe miệng Lạc Tử Dạ khẽ giật, không nhúc nhích thêm nữa. Lúc này trời đã sắp sáng, ánh sao mờ mịt xa xăm đã biến mất không thấy. Mà nàng cũng8nhanh chóng phát hiện, độ cao và địa hình tẩm điện của Phượng Vô Trù đều rất tốt, phóng tầm mắt ra xa, có thể nhìn thấy hoàng hôn nối thành một đường. Yên lặng hồi lâu, hắn không lên tiếng, nàng cũng không lên tiếng. Nhưng ở trong lòng hắn, nàng thật sự cảm thấy cả người không được tự nhiên. Nhất là phần cơ bắp săn chắc của hắn cứ dán sát vào sau lưng nàng, cánh tay như sắt ôm chặt bên hông. Sức lực như đang khống chế này khiến cho nàng thấy hơi đau, nhưng không hiểu sao nàng lại cảm thấy, được ôm trong lòng như vậy có cảm giác rất an toàn. Trên người hắn không có mùi vị gì, nếu nhất định phải nói có thì9cũng chỉ có một luồng hơi thở ma quái khiến cho người ta mới tới gần liền muốn bị cuốn vào làn sóng ma đạo. Giữa sự yên lặng này, nơi trời biển giao nhau bỗng xuất hiện một đường kẻ.
Tiếp đó, ánh sáng ban mai từ từ tỏa ra. Mặt trời chậm rãi nhô lên từ phía chân trời. Lạc Tử Dạ như ngừng thở, tâm trạng bực bội chán nản lúc ban đầu, khói mù trong lòng nàng dường như đã dần dần tan biến khi mặt trời nhô lên, khi ánh nắng dần dần lan tỏa khắp mặt đất. Thoáng chốc, nàng đã biết được dung ý khi Phượng Vô Trù đưa nàng đi ngắm mặt trời mọc!
Trong lúc do dự, nàng nhìn mặt trời kia đến mức hơi thất thần,2mở miệng nói: “Trước khi mặt trời mọc, bên cạnh đều là bóng tối. Mà bóng tối kia, sẽ dần dần mờ đi khi nó mọc lên. Đây là một quá trình, cũng cần thời gian. Mặc dù quá trình kia trông có vẻ vừa gian khổ vừa dài đằng đẵng, thế nhưng khi nhìn quá trình mặt trời mọc, sẽ dần dần tạo nên cảm giác tốt đẹp. Cũng giống như con người không thể nào một bước lên mây, mặc dù quá trình phấn đấu sẽ cảm thấy vô cùng gian khổ, nhưng ai có thể nói, quá trình bước đi để cố gắng vì mình, đánh cược vì sinh mệnh, vì tương lai có thể xán lạn như chân trời, là không đẹp chứ?”
Cho nên, nàng không cần phải đau buồn2vì sự vô dụng của mình, đây là quá trình phải vượt qua khi tiến tới thành công.
Mà nàng đang bước đi trên con đường ấy!
Có điều, nàng phải tăng nhanh nhịp bước, nếu không, mặt trời mọc quá chậm cũng sẽ bịruồng bỏ!