Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chương 266: Phương pháp làm cho thái tử mang thai (5)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

2ói vài chữ mở đầu xong, Diễm Liệt cũng không tiếp tục nói hết, bởi vì hắn biết rõ, với trí tuệ của Vương thì đương nhiên ngài ấy có thể hiểu ý của hắn. Phượng Vô Trù nghe xong cũng không hé răng nói một lời. Hắn ngồi xếp bằng tại chỗ, cặp mắt ma quỷ kia bình tĩnh như bàn thạch nhìn mặt trời mới mọc ở đằng xa, Diễm Liệt bỗng lại hỏi một vấn đề mà hắn rất tò mò: “Nhưng Vương này, từ trước đến giờ ngài không dễ dàng thỏa hiệp với người khác, ban nãy Thái tử nói mấy cấu kia, tại sao đã...” Đồng ý một cách dễ dàng như vậy, lúc đầu hắn còn tưởng rằng Vương sẽ đưa ra điều kiện. Tuy vậy hắn cũng không biết Thái tử định nhờ Vương giúp việc gì.2Hắn nói xong, hàng lông mày rậm của Phượng Vô Trù hơi nhíu lại, giống như cũng đang bị vây trong khốn đốn. Hắn cười nói: “Cô cũng đang suy nghĩ về vấn đề này!” Diêm Liệt nuốt nước bọt một cái, nếu tình hình là vậy thì có lẽ rất nghiêm trọng.

Quả nhiên ngay sau đó đã thấy Nhiếp chính vương điện hạ của bọn họ từ trước đến nay luôn ngạo mạn tôn quý, coi thường đối nhân xử thể đang nói một cách chậm rãi, trong giọng nói kia còn hơi khốn đốn: “Y bỗng nhiên để thấp giọng xuống, siết chặt tay áo của cô, cặp mắt đào hoa long lanh, nũng nịu nổi. Cô nhìn thấy như vậy, cho dù y muốn sao trên trời, Cô cũng bằng lòng hái cho y! Không thể nói ra một chữ không.”

Diêm Liệt8để lấy cái trán, biết đã không thể cứu vãn được nữa, Thái tử đã khám phá ra tử huyệt của Vương rồi, về sau có thể đâm tùy thích. Việc này chẳng có gì để giải thích phân tích, cũng chẳng cần hỏi tại sao. Ngàn cầu vận chữ trong lòng Diễm Liệt hợp thành một câu nói: “Vương, xin ngài nén bi thương!”

Quả thực là nén bị thương, về sau Thái tử lại dùng chiêu này, chắc là Vương vẫn sẽ như vậy, lại xin gì được nấy, ngài hết thuốc chữa rồi.

Hắn vừa nói ra câu này, Phượng Vô Trù hơi nhíu mày, đang muốn nói gì đó thì bỗng nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân, hắn vừa nhìn thì thấy Mân Việt đã đi tới trước mặt mình. Hắn ta quỳ một chân trên đất, nói: “Vương, lão vương9gia nói là nửa tháng sau ngài ấy sẽ trở về! Trong thư cũng đã hỏi nhiều lần về chuyện hôn nhân đại sự của ngài xử lý thế nào rồi. Bao giờ lão vương gia có thể bể cháu trai, ngài ấy cũng lệnh cho thuộc hạ lập tức hồi âm!”

Hắn ta vừa nói xong, tức thì mấy người trên nóc nhà, dưới mái hiên đều im lặng. Ngay cả Phượng Vô Trù cũng vậy, hiển nhiên lúc này hắn thích Lạc Tử Dạ nhưng lại là đàn ông, hai người đàn ông thì sao phụ vương có thể nhìn thấy cháu trai?

Diêm Liệt cảm thấy hơi khó chịu, dù sao thì chuyện của Vương và Thái tử cũng là do hắn tác hợp, mất không ít công sức và khí lực. Nếu lão vương gia biết chuyện thì không biết mình sẽ bị2lột da thê thảm thế nào. Mân Việt cũng không biết nên nói gì, ở trước mặt Vương, hắn rất ít khi phát biểu gì đó, lúc này lại càng không thể phát biểu. Nhưng hắn lại nhanh chóng bổ sung một câu, tăng thêm tình tiết nghiêm trọng: “Lão vương gia cũng nói, ngài đã hai mươi sáu tuổi rồi, đàn ông bình thường ở cái tuổi này đã có con lớn. Nếu như sau khi ngài ấy trở về mà ngài vẫn chưa có ý định muốn lập gia đình thì ngài ấy sẽ đích thân chọn đối tượng xem mắt cho ngài!”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.