Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chương 274: Khởi bẩm vương, thái tử muốn nạp phi (6)



Hiện tại chỉ có duy nhất một cách này thôi. Lạc Tử Dạ gật đầu: “Thừa tướng đứng lên đi! Sau khi ra khỏi thiên lao, bản Thái tử sẽ lập tức sai người tới Lễ bộ lập hôn thú, nạp Vân Tiểu Náo làm phi. Ta tin rằng nếu phụ hoàng còn quan tâm Thừa tướng, người nhất định sẽ không có ý ngăn cản đâu!”

Lúc này Vân Tiêu Náo đã khóc đến mức phát2ngốc luôn rồi! Nàng không hiểu tại sao dang yên đang lành mọi chuyện lại trở nên thể này. Cha nàng còn đang bị giam trong thiên lao, sống chết thể nào chưa rõ, nàng làm gì có tâm trạng lấy chồng. Lại còn là gả cho Thái tử, nhỡ đâu Nhiếp chính vương điện hạ làm thịt nàng luôn thì sao? Nàng chết rồi, người kia có cứu cha nàng nữa không?

Vẫn thừa tướng nhận8được lời hứa hẹn của Lạc Tử Dạ, tức thì dập đầu thêm lần nữa: “Đa tạ! Đa tạ Thái tử! Lão thần không dám cầu mong vị trí chính phi hay trắc phi, chỉ xin Thái tử hãy thay lão thần chăm sóc cho Náo Nhi thật tốt là được!” Thật ra Lạc Tử Dạ rất muốn nói với ông là gả Vân Tiêu nào cho một kẻ giả trai như mình thì có làm9chính phi hay trắc phi cũng chẳng có gì khác biệt. Có điều lời này không thể nói, vì vậy nàng chỉ có thể gật đầu, cứ tạm đồng ý trước då! Sau đó, nàng lại liếc nhìn Vân Tiêu Náo“Chuyện này bản Thái tử nhất định sẽ làm được! Còn ngài, mặc dù ngài tình nguyện ở đây nhưng bản Thái tử sẽ cố gắng hết sức cứu ngài ra ngoài!” Hôm nay nàng đến2tìm Vân thừa tướng mà không hỏi được gì, vì vậy chỉ có thể ra ngoài rồi lại nghĩ cách khác vậy! Vẫn thừa tướng cũng không dài dòng, chỉ nói thêm: “Đa tạ Thái tử! Xin ngài dẫn Náo Nhi ra ngoài đi thôi! Trong thiên lao ẩm ướt, ngài đừng dẫn Náo Nhi vào đây nữa!” Ông nói đến đây, lại nhìn sang Vân Tiêu Náo một lần nữa, tựa như lời tạm biệt2cuối cùng. Sau đó, ông đành phải nhẫn tâm nhắm hai mắt lại: “Đi đi!” “Cha!” Vân Tiêu Náo khóc òa lên, không chịu rời đi. Lạc Tử Dạ nói với nàng: “Chúng ta ra ngoài trước đã, sau đó lại nghĩ cách! Bây giờ cha ngươi không chịu nói gì cả, ngươi theo ta ra ngoài điều tra, biết đâu lại giúp được một tay đấy!” Nàng vừa dứt lời, Vân Tiêu Náo lập tức gật đầu, vừa đi vừa ngoảnh đầu nhìn lại, khóc sụt sùi theo Lạc Tử Dạ đi ra ngoài. Thật ra lúc nói chuyện bọn họ không tránh những người trong thiên lao, bởi vì thiên lao là của Hoàng đế, có muốn tránh cũng không tránh được, vì vậy cứ dứt khoát không giấu giếm làm gì. Vì vậy, lúc Lạc Tử Dạ đi ra, mọi người đều nhìn nàng với ánh mắt phức tạp, cảm thấy nàng thật là ngu ngốc. Hiện tại Vân thừa tướng gặp nạn, những người khác trốn còn không kịp, chỉ có Thái tử là ngược lại, còn muốn lấy con gái của tôi thần. Không biết là y thật sự không quan tâm tới tính mạng của mình hay là không quan tâm tới vị trí Thái tử nữa.

Hai người ra khỏi thiên lao, đi đến một nơi yên tĩnh ở khá xa, lúc này Lạc Tử Dạ mới bảo Vân Tiêu Náo: “Bây giờ chúng ta chia ra hành động. Người lập tức trở về phủ, tới thư phòng của cha ngươi tìm xem có thứ gì hữu dụng, có thể làm bằng chứng thoát tội cho cha ngươi hay không. Ngoài ra, ngươi nghĩ kỹ lại xem cha ngươi đã từng nói gì đó với người hay chưa, cẩn thận suy nghĩ xem có manh mối nào hay không?”

Nàng nói xong, Vân Tiêu Náo lập tức gật đầu, chạy về phủ Thừa tướng.

Còn Lạc Tử Dạ, lúc nàng ra ngoài không dẫn theo người nên bây giờ đi một mình đến Lễ bộ. Trước hết phải bảo vệ an toàn cho Vấn Tiểu Náo đã, còn những chuyện khác để tính sau. Trong lòng nàng cảm thấy chuyện này rất không chân thực, sao mà nàng cứu người lại cứu đến bước kết hôn luôn rồi? Thật đúng là... bẫy nhau mà!

Cả kiếp trước lẫn kiếp này, nàng có nằm mơ cũng không ngờ có một ngày mình kết hôn, mà đối tượng kết hôn lại là một cô gái. Thật là trớ trêu làm sao! Khi nàng đi vào Lễ bộ, Lễ bộ Thượng thư nghe báo Thái tử tới nên đã đích thân ra tiếp đón. Sau khi nàng trình bày mục đích đến đây, Lễ bộ Thượng thư nhìn nàng chằm chằm một hồi lâu, ấp a ấp úng hỏi: “Thái tử, ngài chắc chứ?” “Chắc chắn!” Lạc Tử Dạ gật đầu, cũng hỏi luôn, “Trong hôm nay có giải quyết xong chuyện này được không?”

Sau khi nàng hỏi xong, Lễ bộ Thượng thư ngẫm nghĩ một lát, sau đó mở miệng nói: “Bẩm Thái tử, không xong trong ngày hôm nay được đầu ạ! Chuyện này phải được tam tỉnh lục bộ (*) xét duyệt, còn phải báo lên dòng họ, và cũng phải mời bệ hạ xem xét nữa. Dù sao ngài cũng là Thái tử của một nước, chuyện hôn nhân dại sự của ngài không chỉ là việc riêng của ngài mà còn là việc lớn của quốc gia. Vì vậy, chuyện này phải do bệ hạ quyết định. Nhưng tóm lại, hạ quan sẽ nhanh chóng xử lý chuyện này theo quy trình, nhanh chóng cho Thái tử một câu trả lời thuyết phục!”

(*) Tam tỉnh lục bộ: ba tỉnh và sáu bộ trong thời phong kiến Trung Hoa. Tam tỉnh là tên gọi chung cho ba cơ quan quyền lực trung ương cao nhất, bao gồm Thượng Thư tỉnh, Môn Hạ tỉnh và Trung Thư tỉnh. Lục bộ là thuật ngữ chỉ sáu cơ quan chức năng cấp cao, bao gồm bộ Lại, bộ Lễ, bộ Hộ, bộ Binh, bộ Hình và bộ Công. Lạc Tử Dạ gật đầu, làm theo quy trình cũng không có gì lạ. Nhất là chuyện này phải do phụ hoàng quyết định, điều này cũng hợp tình hợp lý. Nhưng nàng tin rằng, đối với một lão thần trung thành và tận tâm, phụ hoàng nàng vẫn có lòng thương tiếc. Cho nên, chỉ cần Vân thừa tướng mở miệng cầu xin, mà có khi chẳng cần ông ấy lên tiếng thì phụ hoàng cũng đồng ý chuyện này. Bởi vậy, đây không phải là vấn đề đáng lo ngại. Vì thế, nàng nói ngay: “Thôi được rồi, vậy có tin gì thì người báo tới phủ Thái tử! Nhớ là phải nhanh đấy!” Một tiếng “phải nhanh” vừa thốt ra, nàng buồn bực thấy phần mông của Lễ bộ Thượng thư hình như hơi run lên. Nàng cảm thấy thật khó hiểu, đây là phản ứng kiểu gì vậy? Nàng còn chưa hiểu ra thì Lễ bộ Thượng thư lại hỏi tiếp: “Bẩm Thái tử điện hạ, vậy thì họ quan lập hồ sơ trước. Chỉ có điều, ngài định nạp Vân Tiêu Náo làm chính phi hay trắc phi ạ?” Lạc Tử Dạ thuận miệng đáp luôn: “Chính phi!” Bàn tay Lễ bộ Thượng thư run lên, suýt chút nữa là cây bút trượt ra khỏi tay luôn rồi. Hẳn hoảng hốt gật đầu: “Vâng, được ạ! Hạ quan rõ rồi, là chính phi. Vậy thì chuyện này cứ tạm thời giao cho hạ quan đi ạ, ngài cứ trở về chờ tin là được!” Lạc Tử Dạ “ừ” một tiếng rồi xoay người rời đi. Lễ bộ Thượng thư lập tức dẫn theo quan viên lớn nhỏ trong Lễ bộ tiễn Lạc Tử Dạ tới cửa, sau đó cung kính nói: “Cung tiễn Thái tử điện hạ!” Lạc Tử Dạ không quá để ý mấy thứ lễ nghi này, cứ trực tiếp rời đi luôn. Đợi tới lúc nàng đã đi xa, mọi người Lễ bộ lập tức náo loạn như gà bay chó sủa. Lễ bộ Thị lang nói: “Đại nhân, chúng ta thật sự phải lập tức gửi hôn thú tới tam tỉnh lục bộ ư? Thật sự phải lập tức bẩm bảo lên Hoàng thượng ư? Chuyện này...”

“Gửi cái đầu ngươi ý! Từ trước tới giờ Lễ bộ chúng ta làm việc theo chỉ thị của Nhiếp chính vương điện hạ đó! Đầu phải người chưa nghe chuyện trưa nay Diễm Liệt đại nhân tới đây thăm dò xem là liệu Lễ bộ có thể xử lý chuyện hồn thú giữa hai người đàn ông là Nhiếp Chính vương điện hạ và Thái tử hay không. Rõ ràng là Vương có tình ý với Thái tử, nhưng từ xưa đến nay, hồn sự của hai người đàn ông là chuyện không hợp quy củ, ta còn đang nghĩ cách đây này. Vậy mà người còn hỏi ta có cần lập tức xử lý chuyên Thái tử muốn nạp một người khác làm phi hay không, đây là người ngu thật hay giả ngu vậy?” Trước giờ Lễ bộ Thượng thư vẫn luôn ôn hòa nho nhã, đặt chữ “lễ” lên đầu, vậy mà hôm nay lại bất ngờ chửi tục như thế.

Trước đây, hắn cảm thấy công việc của mình rất nhàn hạ, chỉ cần xử lý vài hoạt động vào dịp lễ và tiếp đón khách ngoại quốc là được rồi. Kết cục là hôm nay, chỉ trong một ngày mà hắn phải đối mặt với hai vấn đề khó nhằn. Diêm Liệt đại nhân bảo hắn phải nghĩ cách nhanh chóng hợp lý hóa hôn nhân nam - nam trong giới quý tộc để ứng phó với sự tra hỏi của lão vương gia, người sẽ trở lại kinh thành sau vài ngày nữa.

Vậy mà lúc này Thái tử còn muốn nạp phi, chuyện này thật là... Lễ bộ Thị lang bị cấp trên mắng tới nỗi nước bọt văng đẩy mặt. Hắn xoa mặt, mở miệng nói: “Hạ quan cũng nghĩ đến vấn đề này rồi! Trong một buổi trưa, Diễm Liệt đại nhân đã đưa ra một vấn đề khó khăn. Nhưng, nhưng chúng ta đã đồng ý với Thái tử rồi, vậy rốt cuộc phải làm sao bây giờ?” “Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?” Lễ bộ Thượng thư nôn nóng đi qua đi lại, cuối cùng nói, “Thế này nhé, trước tiên chúng ta gửi tin tới phủ Nhiếp chính vương, xem Vương nói thế nào đã. Chúng ta cứ theo ý của Vương mà làm!” Lễ bộ Thị lang lập tức gật đầu: “Đây cũng là một cách!” Lúc này, Lạc Tử Dạ vẫn hồn nhiên không biết hôn sự của mình lại xảy ra tình huống như vậy. Trong khi đó, ở phủ Nhiếp chính vương, trước khi người của Lễ bộ tới hỏi ý kiến Phượng Vô Trù, gián điệp ở thiên lao đã truyền tin tới. Giữa đại điện, gián điệp quỳ gối trước Phượng Vô Trù, báo cáo: “Khởi bẩm Vương, Thái tử muốn nạp phi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.