*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 2õ Tu Hoàng gật đầu cười, đương nhiên ông ta biết tên nhóc Phượng Vô Trù này, hắn ta tung hoành khắp đại lục Huyền Ngự, cũng chưa từng coi ai ra gì, mấy cấu hôm nay hắn ta nói với mình đã rất khách khi rồi. Đương nhiên ông ta cũng hiểu rõ, sự khách khí này chẳng qua là vì thừa nhận thực lực của mình!
“Vậy chi bằng hôm nay làm mấy chiếu, mọi người đều nói đất nước đời nào cũng có nhân tài xuất hiện, Trẫm cũng muốn biết, với tư cách là nhân vật kiệt xuất nhất thế hệ này, ngươi có đảm đương nổi tiếng tăm vang lừng này hay không!” Võ Tu Hoàng nói đến đây, chân mày cũng nhướng lên. Ánh mắt nhìn Phượng Vô Trù lại có thêm mấy phần dò xét.
Sau khi ông ta nói xong, Lạc Tử Dạ đúng2ở sau lưng Phượng Vô Trù lập tức cao giọng nói: “Đất nước đời nào cũng có nhân tài xuất hiện là lời nói thịnh hành từ trước đây rất lâu rồi, câu nói bây giờ thịnh hành hơn là Trường Giang sóng sau xô sóng trước, sóng trước chết ở trên bãi cát! Hôm nay ông lành ít dữ nhiều rồi, ông hiểu chưa?” Võ Tu Hoàng tối sầm mặt, từ xưa tới nay, đây là lần đầu tiên ông ta gặp một kẻ núp ở sau lưng người ta, tìm kiếm sự che chở mà còn có thể lớn lổi như Lạc Tử Dạ. Còn nói mình là lớp sóng trước, sắp chết trên bãi cát sao? Khuôn mặt ông ta đen như đáy nồi, nhưng trên thực tế tâm trạng của Nhiếp chính vương điện hạ cũng không tốt hơn Võ Tu Hoàng được bao nhiêu. Bởi8vì hắn bỗng nhớ tới việc Lạc Tử Dạ đề cập đến vấn đề tuổi tác của mình, thể là nhanh chóng nghĩ tới, có lẽ trong mắt của Lạc Tử Dạ, một ngày nào đó Doanh Tẩn cũng có thể là lớp sóng sau, mà mình là lớp sóng trước. Nàng nói một câu mà khiến cho tâm trạng của hai người đều không được tốt lắm. Thế nhưng cho dù tâm trạng không tốt, đã nóirõ như vậy rồi thì nhất định phải động thủ! Phượng Vô Trù cưỡi gió bay lên, nhanh chóng đến trước mặt Võ Tu Hoàng. Khí tràng của hai bên đều nâng lên rất nhanh...
Gió mạnh như đao, nó quét qua trong không khí, ầm ầm cắt đứt mấy gốc cây. Hai người còn chưa đánh mà khí tràng đã phát triển thành như vậy, thoạt nhìn thật khiến cho người ta kinh9hồn bạt vía! Mà cũng đúng vào lúc này, Lạc Tử Dạ đột nhiên chọc chọc Diễm Liệt. Nàng hỏi: “Hoàng đế Long Chiêu còn chưa đưa quốc thư đến mà đã chạy tới Thiên Diệu, có phải là có ý đồ bất lương không? Ngươi có muốn cân nhắc đến chuyện lập tức dẫn binh vây quét ông ta không?” Nàng vừa nói xong, Võ Tu Hoàng bị nàng có ý đồ dẫn binh vây quét suýt chút nữa đau sốc hông, để lộ ra không môn của mình. Khuôn mặt ông ta bình tĩnh, liếc nhìn Lạc Tử Dạ, cảm thấy thằng nhóc này vô sỉ đến nỗi ông ta không biết phải nói gì nữa! Phượng Vô Trù cũng nhìn sang Lạc Tử Dạ, lúc này cũng không biết nên nói gì cho phải. Diêm Liệt nuốt một ngụm nước miếng, thoáng nhìn nóc nhà, rất thành2thật mở miệng: “Việc này phải xem ý của Vương...” Thật ra thì hắn cảm thấy vậy quét một chút cũng là việc có thể.