*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 2heo mỗi lần tuần hoàn, nàng lập tức có thể nhận ra thính giác, thị giác, khứu giác của mình đểu đã bén nhạy hơn một chút. Trước đây nàng hoàn toàn phải dựa vào sự kiểm soát tần số đối với màng nhĩ của lỗ tại trong lúc huấn luyện để xác định xung quanh có người hay không. Nhưng bây giờ nàng lại phát hiện ra, cùng với việc dẫn dắt và khống chế đối với nội lực này. Nàng lại tiếp tục lắng nghe những âm thanh này, đã có thể làm chơi ăn thật, không cần phải vất vả như lúc trước nữa. Điều này khiến cho tâm trạng của nàng nhanh chóng tốt hơn, thể là càng tĩnh tâm, cô đọng nội lực này...
Mà lúc này, trong thiên lao đang nghênh đón một vị khách quý.
Người đến có sự2hộ tống của Lâm An công công mang theo chỉ thị của bệ hạ, trên người khoác áo choàng, trên áo choàng có gắn mũ, che kín đầu. Cả người cúi đầu đi tới, mà nhìn vẻ mặt cung kính của Lâm An công công thì cũng không ai dám nhìn lén dáng vẻ của người đó.
Lâm An phất phất tay.
Chỉ trong chớp mắt, toàn bộ lính gác trong thiên lao lập tức rút ra ngoài, không dám nhìn lén, cũng không dám tới gần.
Mà người thần bí kia giơ tay lên, Lâm An công công cũng lập tức nhận được chỉ thị, lui ra ngoài.
Thừa tướng trong ngục nhìn cảnh tượng trước mặt một lúc, ông ta cũng hơi hiếu kỳ, nhìn chăm chú người thần bí kia. Trong chốc lát, người thần bí kia bỏ chiếc mũ ra khỏi đầu, để lộ8ra khuôn mặt rồi thở dài: “Vân ái khanh!” “Bệ hạ?” Vân thừa tướng ngây người, không ngờ trước khi minh chết còn có thể gặp quân vương một lần cuối cùng. Ông lập tức đứng dậy, quỳ gối đi đến trước cửa phòng giam, rưng rưng nước mắt: “Bệ hạ! Lão thần ngồi thiên lao, làm phiền bệ hạ nửa đêm phải đến đây thăm, lão thần có tội!” Ông vừa nói ra lời này, Lạc Túc Phong lập tức nói: “Vân ái khanh, khanh không cần nói như vậy. Hôm nay khanh rơi vào cảnh ngục tù cũng là do lỗi của Trẫm!” Hoàng đế sẽ không có lỗi, cho dù có cũng sẽ không thừa nhận. Thế nhưng lúc này, đối mặt với quyền thân mình đã tín nhiệm nhiều năm, Lạc Túc Phong vẫn không kiềm chế được sự nghẹn9ngào, thừa nhận sai lầm của mình. Vẫn thừa tướng vừa nghe xong đã hiểu bởi vì chuyện của mình, bệ hạ mới tự trách đến mức đó, trong thoáng chốc nước mắt ông đã tuôn đầy mặt. Trong khoảnh khắc vua tôi nắm tay nhau, một người khác, một người nghẹn ngào một hồi lâu, lúc này mới xem như đã hoàn thành lễ gặp mặt.
Sau khi tâm trạng của Vân thừa tướng bình tĩnh trở lại, ông chậm rãi nói: “Bệ hạ, thần biết nhất định người sẽ tới lấy vật kia. Chỉ là, năm đó thần không hiểu, người đã từng nhìn thấy vật kia rồi, tại sao không trực tiếp phá hủy đi mà vẫn giữ lại, nếu như rơi vào trong tay Võ Tu Hoàng...” Bệ hạ cũng lo lắng trong cung có tai mắt của Võ Tu Hoàng,2sợ bị lấy mất nên mười bảy năm trước sau khi lấy được vật kia, ông nhìn xong liền ủy thác cho mình bảo quản. Việc bảo quản này đã mười bảy năm rồi.
Lạc Túc Phong rủ mắt, chậm rãi thở dài: “Khanh nên biết, đó là di vật duy nhất mà Thủy Y để lại. Trẫm đã từng nghĩ tới việc phá hủy nó, nhưng cuối cùng lại không nỡ, giờ đây đã đến tình cảnh này, bên Trẫm cũng không có được mấy người có thể tín nhiệm. Ngay cả Lâm An, Trẫm cũng không dám tin hoàn toàn. Chi bằng hôm nay Trẫm cùng đi phá hủy vật kia với ngươi, nếu như Trẫm không thể giữ được nó thì cũng nhất định không để nó rơi vào tay Võ Tu Hoàng!”