*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Bị xách đi như vậy dưới ánh nhìn chăm chú ngạc nhiên kỳ lạ của cả đám hạ nhân, nàng cảm thấy bản thân tưởng chừng như muốn bùng nổ... Hai tay vô cùng bực bội vung vẩy, định đánh hắn: “Phượng Vô Trù, ngươi bỏ ông đây xuống!”.
Hôm nay nàng mất mặt đã đủ nhiều rồi, bị Võ Tu Hoàng đuổi chạy trối chết còn chưa nói nói, lại còn bị đả thương. Bộ dạng trốn ở sau lưng Phượng Vô Trù giả bộ đáng thương của nàng mặc dù nhìn có vẻ vô sỉ, nhưng trên thực tế trong lòng nàng gần như sụp đổ, đối với người sĩ diện, thích làm màu như nàng thì có khác gì muốn chết đâu2chứ!
Lúc này khó khăn lắm Võ Tu Hoàng mới rời đi, nhưng tên khốn nạn Phượng Vô Trù này lại xách cổ áo nàng rời khỏi.
Thật là...
Phượng Vô Trù không thèm để ý đến nàng.
Diêm Liệt nhìn một lúc rồi lặng lẽ thu hổi ánh mắt, lực bất tòng tâm, nhưng mà cho dù hắn có bản lĩnh giúp Thái tử thì hắn cũng sẽ không giúp, ai bảo Thái tử nhàn rỗi không có chuyện gì lại giở trò hôn thú. Đúng lúc Lạc Tử Dạ đã rất bực mình, Quả gia ở bên cạnh nhìn cảnh tượng này, một cánh ôm bụng, một cánh vỗ mạnh lên mặt đất, cười nắc nẻ: “Ha ha ha... Đổ vô dụng, vô dụng, vô dụng!”8Đây rõ ràng chính là đang cười nhạo Lạc Tử Dạ.
Đối với Quả gia, mỗi lần chủ nhân đánh giá nó là “đồ vô dụng”, nó đều cảm thấy tư cách loài chim của mình bị sỉ nhục, vô cùng phẫn nộ và tức giận. Bây giờ nó dùng những lời này miêu tả Lạc Tử Dạ mà mình ghét nhất, nhất định có thể sỉ nhục tư cách làm người của Lạc Tử Dạ. Trút giận cho Quả gia... Cũng hoàn toàn chính xác. Nó vỗ cánh cười nhạo như vậy, Lạc Tử Dạ vốn đã cảm thấy bản thân vô cùng mất mặt, lúc này đã hoàn toàn bùng nổ! Nàng nghiến răng nói: “Phượng Vô Trù, ngươi buông ông đây ra,9nếu người không bỏ ông đây xuống, ông đây sẽ thật sự nổi giận đấy!”
Thật ra thì lúc này nàng đã nổi giận rồi.
Đó là kết quả của sự tích tụ tất cả các cảm xúc tiêu cực trong ngày hôm nay, nhưng nguyên nhân quan trọng nhất trong này là hôm nay nàng bị bẽ mặt! Nàng nói như vậy nhưng Nhiếp chính vương điện hạ vẫn không để ý đến nàng. Nàng muốn nổi giận? Hắn cảm thấy người muốn nổi giận hơn là mình mới đúng, tờ giấy hôn thú đó hiện giờ vẫn còn đang đặt ở trên bàn hắn kia kìa! Sau khi tiến vào tẩm điện, hắn ném nàng lên giường. Cú ném này, hắn cũng không đặc2biệt cẩn thận, thể là cánh tay của Lạc Tử Dạ lại càng không cẩn thận đập lên trên giường, sau đó nàng hét lên một tiếng thảm thiết: “Mẹ kiếp! Phượng Vô Trù, ngươi giết người hả!” Nàng giơ cánh tay lên nhìn, cánh tay vốn đã bị Võ Tu Hoàng đả thương giờ còn bị đập đau hơn, màu máu bầm lập tức đậm hơn một chút. Miệng vết thương phơi ra, khiến cho cơn giận dữ trong mắt hắn dần tắt đi. Hắn kéo cánh tay của nàng, định xem xét tình trạng vết thương. Lúc này Lạc Tử Dạ đã nổi khùng, đầu tiên là bị tên khốn này xách một hồi lâu, sau đó lại làm cho vết thương2chồng chất vết thương. Lúc này hắn kéo cánh tay của nàng, nàng lập tức hất hắn ra, đồng thời dùng sức kéo cánh tay mình lại.
Một cú hất tay dùng sức này đã đã thành công hất tay hắn ra, khiến mắt hắn lạnh đi.
Đột nhiên nàng cũng bắt đầu hoài nghi bản thân, rõ ràng lúc này người ta giúp nàng, cứu nàng một mạng từ tay Võ Tu Hoàng, với tính cách của nàng thì lúc này nàng cần phải cảm ơn mới đúng, tại sao còn vì hắn xách nàng đi vài bước mà nổi giận dữ dội như vậy?