Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chương 291: Ngươi giấu trái cà trong quần làm gì? (4)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hắn ta cảm thấy nên kể lại tình huống lúc đó một cách rõ ràng, nhưng nếu nói thẳng ra như vậy thì không biết Doanh Tấn công tử có thấy khó chịu không?

Tuy rằng người bên ngoài đồn đãi rằng Thái tử háo sắc, thế nhưng người duy nhất lấy thân phận nam sủng vào ở phủ Thái tử của bọn họ chỉ có mình Doanh Tấn công tử mà thôi. Đây quả thực chính là độc sủng hậu viện đó, tuy răng chưa từng thấy hai người bọn họ ngủ chung giường... Doanh Tần vừa nghe xong, vẻ mặt liền cứng lại một lát. Cho nên lúc Tiểu Dạ Nhi bị người đuổi giết, trong lòng y nghĩngười có thể bảo vệ được y chỉ2có mình Phượng Vô Trù mà thôi, y không hề nghĩ tới hắn dù chỉ một chút sao? Hắn nghĩ như thế, ánh mắt đột nhiên trở nên ảm đạm. Hắn nhẹ giọng nói: “Biết rồi, tìm người qua đó hỏi Thái tử chừng nào trở về. Nói với y... Vân cô nương đang chờ y!” “Vâng!” Người hầu lén lút quan sát sắc mặt của Doanh Tần, không biết vì sao lại cảm thấy đồng cảm với người trước mắt. Hơn nữa, khi nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Doanh Tấn công tử, trong lòng hắn ta cũng thấy không thoải mái. Người hầu thầm oán hận Thái tử thật đáng chém ngàn đao, y lại dám chạy đến phủ Nhiếp chính vương, để cho8người đẹp như thế này phải đau lòng khổ sở... Sau khi vô lễ mắng thầm một trận, người hầu xoay người chạy tới phủ Nhiếp chính vương. Doanh Tần đứng trước cửa nhìn một lát, tà áo đỏ chói bị gió đêm thổi phất phơ làm hắn trông càng thêm ưu sầu. Thanh Thành cau mày đứng ở sau lưng, nhìn hắn một cái rồi mới nhẹ nhàng khuyên: “Công tử, đây chỉ mới là bắt đầu mà thôi, dù sao thì hai người bọn họ đã biết nhau từ trước, sớm hơn cả lúc y quen ngài!” “Đúng!” Doanh Tẩn gật đầu cười. Hắn vừa nở nụ cười thì bầu trời đầy sao trên đầu cũng trở thành phông nền dưới lúm đồng tiền của9hắn, như mộng ảo mê hoặc lòng người. Hắn thoải mái nói: “Đây chỉ là bắt đầu mà thôi, Phượng Vô Trù chưa chắc sẽ được như ý, dù sao thì người cười cuối cùng mới là người chiến thắng!”

Hắn dứt lời, tâm trạng dường như cũng tốt hơn rất nhiều, ngón tay nhẹ nhàng vấn về sợi tóc đen trước ngực, quay đầu lại liền thấy Vân Tiếu Náo dùng vẻ mặt phức tạp cộng thêm thương cảm quan sát mình. Trong lòng Vân Tiêu Náo vô cùng đồng cảm với hắn, vì Thái tử đoạn tụ nên nàng thua Nhiếp chính vương điện hạ cũng dễ hiểu thôi, nhưng mà Doanh Tần đẹp như vậy cũng cạnh tranh không nổi, vậy thì thật là...

Ánh mắt2thông cảm của nàng nhằm ngay hắn.

Doanh Tần hơi cong môi cười, Vân Tiêu Náo nhìn xem nụ cười và gương mặt xinh đẹp của hắn, ngẩn ra một lát. Sau đó nàng nhìn thấy hắn nhướng mi nói: “Nhìn ta như vậy làm gì? Tiểu Dạ Nhi qua phủ Nhiếp chính vương chẳng qua là vì thương xót ta mà thôi. Võ Tu Hoàng không phải là kẻ dễ đổi phỏ, tất nhiên phải để Phượng Vô Trù xử lý tên khó chơi đó rồi. Nếuy chạy về phủ Thái tử thì ta sẽ phải đầu với Võ Tu Hoàng, nếu ta bị thương thì nên làm thế nào? Tiểu Dạ Nhi sẽ đau lòng vì ta lắm!”

Hắn nói như vậy không biết là để tự2an ủi mình hay là vì cái gì khác.

Nhưng Vân Tiêu Náo nghe xong lại cảm thấy rất có lý, bởi vì Thái tử thường ngày cũng không thích Nhiếp chính vương điện hạ lắm, nếu nói như Doanh Tần thì nàng đã hiểu được vì sao ngài ấy lại lựa chọn làm như vậy. Thế nhưng, Thanh Thành lại nghiêng mắt nhìn thoáng qua biểu tình của công tử nhà mình. Công tử trông như đang cười, người bình thường nhìn thấy nụ cười này chỉ cảm thấy xinh đẹp kiều diễm, như thuốc phiện khiến cho người ta sa vào tội lỗi, khó mà hít thở. Thế nhưng chỉ có người thân cận với công tử như gã mới nhìn ra được nụ cười của công tử không hề thoải mái chút nào...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.