*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Cho dù đúng như lời Lạc Tử Dạ nói, dậy thì không tốt, thì cũng không đến nỗi hoàn toàn không có thứ gì. Cho nên hắn có thể khẳng định, ylà con gái. Với ý nghĩ này, hắn càng phải khống chế bản thân mình tức giận bởi vì những lời vô lễ của nàng. Đồng thời ngay lúc này, mi tâm hắn lại nhíu sâu hơn vài phần, Lạc Tử Dạ là đàn ông thì sẽ không sao, nhưng nếu nàng là con gái, vậy thì hình như mình không thể tùy tiện nổi giận với cô gái mà mình thích được.
Mà trước mắt hắn cũng hiểu rõ, Lạc Tử Dạ không hy vọng người khác biết được chuyện nàng2là con gái, nếu như hắn cứ muốn hỏi thì nàng chắc chắn sẽ không thừa nhận, nếu nhất định phải cởi đồ nàng ra để chứng thực, chắc chắn sẽ làm mối quan hệ không dễ dàng gì mới dịu lại của bọn họ vỡ tan!
Suy nghĩ lần này cũng tạm thời làm hắn ổn định, không nghĩ nhiều đến vấn đề này nữa.
Mà Lạc Tử Dạ vừa hô lên câu này, trong lòng vô cùng rõ ràng.
Dựa theo tính cách trước giờ của Phượng Vô Trù, nghe nàng nói chuyện không khách khí, mạo phạm uy nghiêm của hắn như thế, nhất định hẳn sẽ nổi giận, hơn nữa còn làm cho nàng biết rõ sự lợi hại của hắn.
Nhưng8chuyện kỳ quái là, lúc này hắn không có một chút phản ứng nào.
Điều này cũng làm cho Lạc Tử Dạ có chút tò mò nên ngước mắt lên nhìn hắn một cái. Nàng thấy hắn cũng đang nhìn mình chẳm chằm, vẻ mặt vẫn ngạo mạn mà cao cao tại thượng, làm cho người ta rất khó phân tích rõ ra rằng rốt rốt cuộc hắn đang nghĩ gì, nhưng không hiểu sao lại khiến người ta lo lắng. Nàng bắt đầu chủ động đổi chủ đề, tức giận nói: “Cái tên Võ Tu Hoàng chết tiệt kia, nói đánh là đánh.”
“Ngươi không biết đâu, ông ta đánh ta hết chưởng này đến chương khác, rồi lại đánh thêm một chưởng9khác nữa. Thật đúng là...” Nàng nói xong, giống như quá đau lòng nên nghẹn ngào dừng lại, trong mắt còn chứa đựng nước mắt, giả vờ đáng thương mà nhìn hắn.. Hắn nhìn lướt qua đôi chân cùng với đầu gối còn chưa bôi thuốc của nàng. Thân thể cao lớn nửa ngồi xuống, thò tay bảo nàng đưa chân cho mình. Dù hắn có ngồi xổm xuống, dáng vẻ đó vẫn ngạo mạn như vậy, giọng nói lành lạnh trầm thấp chậm rãi vang lên: “Để Cô xem!” “Ngươi tránh ra!” Lạc Tử Dạ lập tức trừng mắt nhìn hắn, trông giống như dáng vẻ của một tiểu thụ đang xù lông. Nàng dùng tay áo lau khóe mắt, cắn2răng nói: “Tránh ra, hôm nay ông đây đã mất mặt lắm rồi, ngươi còn muốn xem. Hu hu hu...” Nàng bật khóc, lần này một nửa là thực, một nửa là giả. Phần giả đương nhiên là để làm lẫn lộn trắng đen, làm cho sự kiện trái cà vừa rồi không biết Phượng Vô Trù có tin tưởng hay không, cứ trôi qua như vậy. Còn về phần thật, chính là hôm nay thật sự mất thể diện, người thích ra vẻ như nàng lại bị người ta đuổi giết đến nỗi phải chạy như điên, đứng trước mặt mọi người cầu bảo vệ, quả thực chỉ biết khóc mà thôi. Cảnh tượng này hôm nay, nếu để cho đám2Yêu Nghiệt nhìn thấy, có lẽ bọn họ sẽ dùng loại ánh mắt chán ghét nhìn nàng nửa ngày. Nếu để cho lão đại biết, nhất định sẽ nhảy dựng lên mắng nàng vô dụng mất. Nếu để cho Dạ Mi biết, Dạ Mị... Có lẽ Dạ Mị cũng chẳng muốn nhìn nàng.