*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 2ạc Tử Dạ trừng mắt nhìn hắn, tức giận nói: “Ta tự làm được, ngươi không cần nhắc đi nhắc lại chuyện ta bị người khác đả thương đâu! Phiển chết đi được!”
Nhất định là hết chuyện để nói mà! Nàng vừa lên tiếng, đôi mắt ma quỷ của hắn hiện lên vẻ tức giận nhưng nhanh chóng kiềm chế. Lạc Tử Dạ, càng dễ dàng tha thứ, nàng lại càng lớn lối mà! Trong lúc hắn tức giận, Lạc Tử Dạ nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài.
Đột nhiên nàng nhớ đến một chuyện rất quan trọng, vội vã đứng dậy rồi nói: “Gia về trước đây, chắc hẳn Vân Tiếu Náo đang đợi ta ở phủ Thái tử, ta bảo nàng ta vể phủ Thừa tướng tìm chứng cứ có lợi, có lẽ lúc này đã có kết quả!”
Nàng vừa nói vừa đứng dậy định đi.
Sau2khi đi được hai bước, nàng quay đầu lại nhìn hắn, mở miệng nói: “Đúng rồi, dù sao thì hôm nay cũng cảm ơn ngươi!”
Nói xong, nàng nhanh chân chạy ra ngoài.
Nàng chạy vội đến cửa rồi quay đầu nhìn thoáng qua quả cà trên đất, vì để tránh việc năng đi rồi hắn nhìn quả cà kia sẽ nghi ngờ giới tính của nàng nên khi vừa ra đến cửa, nàng lại nhanh chóng chạy trở về, vừa dè chừng hắn vừa nhặt nửa quả cà lên như một tên trộm, hắn thấy vậy, khóe miệng bất giác giật một cái.
Sau đó nàng cất quả cà vào tay áo, nghiêng đầu chạy như bay ra ngoài!
Nhiếp chính vương điện hạ vẫn luôn ngồi đó giờ mới đứng dậy, bất động tại chỗ, cũng chẳng cản nàng lại. Hắn cảm thấy bản thân cần suy nghĩ kỹ lại,8nếu Lạc Tử Dạ là một cô nương, rốt cuộc hắn phải làm sao?
+++
Sau khi Lạc Tử Dạ ra đến cổng, nàng nhìn thấy hạ nhân của phủ mình đang đi qua đi lại trước cổng phủ Nhiếp chính vương, bộ dạng họ vô cùng sầu não, hiển nhiên là đến tìm nàng rồi bị chặn ở bên ngoài! Hạ nhân vừa nhìn thấy nàng, cặp mắt liền sáng lên, mở miệng nói: “Thái tử điện hạ, cuối cùng ngài cũng ra rồi, công tử Doanh Tần bảo tiểu nhân đến tìm ngài, Vân tiểu thư đã đợi ngài rất lâu rồi!” Lạc Tử Dạ gật đầu, nhanh chóng đi theo hắn. Trong lòng nàng hơi hơi lo lắng, phản ứng của Phượng Vô Trù vừa rồi hơi khác thường. Có phải hắn nhìn ra cái gì rồi không? Nếu thật vậy thì... Nàng không sợ Phượng Vô9Trù dùng chuyện này để uy hiếp nàng, bởi vì hắn chẳng bận tâm. Nhưng cảm giác bị người khác nắm được điểm yếu chẳng dễ chịu chút nào. Nàng bước đi thật mau với tâm trạng rối bời...
Ngay lúc này. Sau khi nàng đi, Phượng Vô Trù cứ đứng đó một lúc lâu, chợt hắn dùng tay vuốt vuốt mi tâm. Lúc hắn nhìn trúng Lạc Tử Dạ thì chẳng quan tâm đến chuyện giới tính nam nữ, giờ đã tiếp nhận chuyển đổi phương là nam, cũng đã thừa nhận bản thân đoạn tụ, đột nhiên lại phải tiếp nhận chuyện nàng là con gái.