Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chương 316: Cái tên phượng vô trù không biết xấu hổ (2)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi ra cửa, hai người đi ra ngoài thật xa

Lúc này Mân Việt mới thuận miệng than thở một câu: “Vương cũng thật là..” Nghiêm túc với tình cảm và người mình yêu đến nỗi khiến hắn có chút kinh hãi

Diêm Liệt nghe vậy thì cười lạnh

Hắn biết Mân Việt đang cảm thán chuyện của tiểu thư Tịch Nghiêu, khoé môi hắn hơi nhếch lên, hờ hững nói: “Chút chuyện nhỏ này có tính là gì? Thái tử bảo Vương nuôi chó, Vương còn đồng ý nữa kìa!”

“Cái gì?” Nụ cười trên khuôn mặt Mân Việt cứng đờ, hắn nghiêng đầu nhìn về phía Diễm Liệt

Diễm Liệt nhún vai một cái, biểu cảm khá là khó coi

Hồi lâu sau, hắn nhìn lên ánh trăng nơi chân trời

Mi tâm nhíu lại thật chặt, mở miệng nói: “Trước mắt đã như vậy, nếu2còn tiếp tục không biết sẽ trở nên như thế nào

Ta chỉ hy vọng có thể giúp Vương lấy được lòng Thái tử, hành động lần này không thể sai sót

Nếu không..

Nếu không đến một ngày nào đó, những chuyện này sẽ gây cho Vương hậu quả nặng nề không thể khắc phục, và Diêm Liệt hắn chính là người có tội lớn nhất! Mân Việt cũng nhìn lên bầu trời đêm rồi liếc nhìn Diêm Liệt, cười nói: “Ta cũng mong là vậy, dù gì chuyện này ta cũng có tham dự vào

Nhưng nói thật, tình hình trước mắt của Vương...”

“Trước mắt Vương căn bản không có cách nào từ chối yêu cầu Thái tử đưa ra!” Diễm Liệt vừa nói xong lời này, biểu cảm vô cùng nghiêm túc

Hẳn bổ sung thêm một câu: “Không biết tại sao ta luôn9có một linh cảm không lành, cảm thấy cuối cùng Vương sẽ gặp phải đả kích, có thể sẽ chết người...”

Hy vọng là hắn đã suy nghĩ nhiều.

Sau khi Tiêu Sơ Cuồng và Thượng Quan Ngư nghe Lạc Tử Dạ phân tích về thứ lạ lùng cổ quái kia, cả hai người đều kinh hãi, ngây ngốc nhìn chằm chằm tờ giấy đang nằm trên bàn, thật lâu sau vẫn không nói được gì

Bọn họ nhìn chòng chọc một hồi lâu, cuối cùng mới liếc nhìn Lạc Tử Dạ: “Thái tử, ngài chắc chắn...”

Chắc chắn thử nhìn giống như đống sắt vụn này thật sự có ích sao? Lạc Tử Dạ gật đầu, nói: “Không thể chắc chắn hơn được nữa! Việc tiếp theo các ngươi cần làm giúp gia là tìm người thích hợp để hoàn thành chuyện này ở những6chỗ khác nhau

Nên nhớ chuyện này là cơ mật, trừ các người ra, trước mắt gia còn chưa định cho những người khác biết! Địa điểm khác nhau chính là mỗi một bước đều do những người khác nhau hoàn thành ở những nơi khác nhau

Cuối cùng, gia và hai người các ngươi tự mình lắp ráp!”.

Dùng cách này để tách những người phụ trách các bước ra, làm vậy có thể ngăn chặn việc bị một trong số họ tiết lộ bí mật một cách hiệu quả, cho tới khi vật này của bọn họ lộ diện ra ngoài! Tiêu Sơ Cuồng và Thượng Quan Ngự đưa mắt nhìn nhau, mặc dù hai người bọn họ còn chưa biết vật này có thật sự dùng được hay không nhưng nhìn Lạc Tử Dạ tự tin như vậy, nói chung chắc có0chỗ hữu dụng

Nhưng mà, thực tế điều quan trọng nhất trước mắt hình như không phải chuyện vật này có ích hay không, mà là theo lời Thái tử, y rất tin tưởng bọn họ! Điều này làm bọn họ vội nhìn Lạc Tử Dạ, mở miệng nói: “Chúng thuộc hạ da tạ sự tin tưởng của Thái tử điện hạ, chúng thuộc hạ nhất định sẽ không phụ lòng tin của ngài!” Lạc Tử Dạ gật đầu, sau đó cười hỏi một câu: “Các ngươi chuẩn bị chuyện làm anh vợ của nhau đến đâu rồi?”

“Hơ...”

“Hả?”

Hai người đều sững sờ, sau đó ngẩn người ra, giờ mới hiểu vào cái hộm nhiều người muốn bỏ đi đó, đối thoại của hai người bọn họ đều bị Thái tử nghe và thấy cả rồi

Cả hai không phải kẻ ngốc, chỉ cần động7não sẽ hiểu nguyên nhân Thái tử tin tưởng họ như vậy, chắc chắn là bởi vì nghe họ nói những lời hôm đó!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.