*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Ngươi nhìn bản công tử làm gì? Chẳng lẽ ngươi cho là bản công tử sẽ chia tiền cho ngươi hử?” Lúc Doanh Tần nói lời này, vẻ mặt bất chợt trở nên cảnh giác
Hắn đứng dậy, chắp hai tay ra sau lưng, gương mặt đẹp trai hung dữ nhìn Thanh Thành.
Thanh Thành: “..
Không phải vậy! Xin công tử cứ yên tâm, từ trước tới giờ thuộc hạ chưa từng đụng tới tiền của ngài, toàn bộ tiền đều được cất vào rương rồi khóa lại, chìa khóa đểu đang ở trong tay công tử rồi ạ! Công tử không cần lo lắng đâu!”
Đúng là gặp ma mà! Không phải là công tử nghi ngờ gã lén chiếm tiền của ngài ấy đấy chứ?2“Ừm!” Doanh Tần cảm thấy hài lòng với câu trả lời của Thanh Thành, khẽ gật đầu
Bây giờ Lạc Tử Dạ không định trở về tẩm cung thì hắn cũng không định tiếp tục ở lại đây nữa
Hắn đang định trở về phòng mình, nhưng chợt nhìn xuống quần áo trên người, thế là mở miệng dặn dò: “Mà này, y phục của bản công tử đơn điệu quả! Sáng mai ngươi lấy tiền đi đặt may cho bản công tử một trăm bộ y phục màu sắc khác nhau
Mỗi màu, mỗi kiểu lại may thêm vài bộ
Yêu cầu trang phục phải phô bày được vẻ đẹp của bản công tử, phải hoàn toàn lấn át được Phượng Vô Trù, hiểu chưa?” Hắn nói9xong liền vuốt vuốt lọn tóc đen trước ngực, cặp mắt đào hoa quyến rũ ẩn giấu vẻ lạnh lùng và khinh thường
Vẻ mặt Thanh Thành không cảm xúc: “ỔI” Thật sự là quá đủ rồi! Công tử à, ngài đã có mấy trăm bộ quần áo rồi đó, có biết không? Ngài cứ chọn tới chọn lui, chẳng phải là cuối cùng vẫn muốn mặc y phục màu đỏ ư? Giờ lại còn định may thêm một trăm bộ nữa, có dùng đến không hả?
Thấy Thanh Thành chỉ đáp lại một tiếng như thế, Doanh Tấn cụt hứng, nghiêng đầu nhìn hắn.
Giọng nói cuốn hút xen lẫn sự hờ hững và khó chịu vang lên: “Thanh Thành, bản công tử nói mấy câu6liền mà người còn không thèm để ý, chỉ đáp lại ta một chữ ổn, lại còn nói như hết hơi nữa! Trừ tiền lương, ba tháng!” Thanh Thành: “...” Vừa nãy công tử quyết định đặt may quần áo, phải tốn tiền, vì vậy trong lòng không thoải mái nên phải tìm lại một lý do trừ tiền lương của gã để bù lại tổn thất, có đúng không? Có một chủ tử thế này thật là một tim quá đi! Sẽ phải chịu tổn thương cả ngàn lần đó!
Trong khi bầu không khí bên Doanh Tần u ám như vậy, thì Lạc Tử Dạ đã nằm trên giường nghỉ ngơi rồi
Sau khi đặt lưng nằm xuống, nàng chợt nhớ ra mấy ngày0qua chưa tới thăm Tiểu Thất, không biết là tên nhóc kia thế nào rồi
Vì bận quá nên nàng đã quên mất tiêu là hình như mình đã đồng ý ngày nào cũng tới thăm hắn.
Con người là thế đó, cả đời hứa hẹn rất nhiều nhưng thường thì bởi vì đủ loại nguyên nhân mà không thể thực hiện
Thế nhưng, dù có bao nhiêu lý do đi chăng nữa cũng không thể thay đổi được sự thật là bản thân đã không giữ đúng lời hứa
Vì vậy, chỉ có một biện pháp duy nhất là nhận sai và sửa sai.
Nghĩ đến đây, nàng đưa mắt nhìn sắc trời bên ngoài.
Trời sắp sáng rồi, vậy là hôm qua nàng lại thất hứa một ngày7nữa
Thôi vậy, cứ đợi tới lúc trời sáng rồi tới thăm hắn là được! Nghĩ xong xuôi, nàng mới trở mình, ngáp một cái rồi ngủ luôn
Khi mặt trời ló rạng, Lạc Tử Dạ bị đánh thức, cả người vẫn chưa tỉnh táo lắm
Hôm qua Hoàng đế đã cho nàng nghỉ một ngày, không cần lên triều, thế nhưng hôm nay lại phải đi rồi
Nàng mơ mơ màng màng tự mặc quần áo, tự rửa mặt súc miệng, sau khi xong xuôi đâu đấy liền ngồi xe ngựa của phủ Thái tử ra ngoài
Lúc nàng vào cung, điện Kim Loan còn chưa mở cửa, mọi người vẫn theo lệ cũ cùng nhau chờ tảo triều(*) bắt đầu
Đã mấy ngày nàng không được ngủ ngon nên bây giờ buồn ngủ không chịu được, thể là nàng đứng luôn ở cửa, ngả đầu tựa vào con sư tử vàng mà ngủ gà ngủ gật
(*) Tảo triều: buổi vào triệu mỗi sáng của các đại thần để bàn bạc và dâng tấu chương lên hoàng thượng
Thái tử phải tranh thủ từng phút từng giây để chợp mắt như thế nhìn đáng thương vô cùng, dáng vẻ ấy đã nhận được không ít ánh mắt đồng cảm từ các đại thần.