*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Sau đó, nàng nghiêng đầu liếc nhìn vẻ mặt Phượng Vô Trù, thấy hắn không khó chịu vì hành động của mình, vẻ mặt cũng không bộc lộ chút cảm xúc nào
Thế nhưng các đại thần thì ngược lại, ai nấy đều bày ra dáng vẻ kinh ngạc như bị sét đánh trúng, vẻ mặt cực kỳ cổ quái.
Lúc này Lạc Tử Dạ cũng bắt đầu rối rắm, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì thế này! Khi Lạc Túc Phong tiến vào điện, ngoại trừ Phượng Vô Trù ra, tất cả những người khác đều quỳ xuống, đồng loạt hô vang: “Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế vạn vạn tuế!” “Các khanh bình thân!” Hoàng để khoát tay, ra hiệu cho bọn họ đứng lên
Đột nhiên ông ta hơi sững lại, mọi ngày tảo triều, vị Hoàng đế là mình đây toàn phải2đợi Phượng Vô Trù một hồi, sao hôm nay hắn lại lại tới sớm vậy nhỉ? Mặc dù ông ta cảm thấy kỳ lạ nhưng cũng không hỏi nhiều
Lâm An công công ở bên cạnh cao giọng nói: “Có việc thì dâng tấu, không có việc gì thì bãi triều!” Nghe vậy, Lạc Tử Dạ lập tức tiến lên một bước, nói: “Bẩm Phụ hoàng, nhi thần có việc muốn bẩm báo!” “Nói!” Hoàng đế mở miệng đồng ý
Lạc Tử Dạ nói tiếp: “Khởi bẩm phụ hoàng, Thần Cơ doanh của nhi thần đã chiêu mộ đủ người, hiện tại đã có hơn tám nghìn quân rồi ạ
Người xưa đều nói nuôi binh không quá vạn quân, nếu không sẽ khó tránh khỏi bị nghi ngờ là không trung thành
Tuy rằng phụ hoàng cho phép nhi thần chiêu mộ một vạn quân, nhưng nhi thần cảm9thấy vẫn nên chiêu mộ tám nghìn quân thì thỏa đáng hơn
Vì vậy, nhi thần định ngừng chiêu mộ, cũng muốn xin phụ hoàng hạ lệnh phát quân hưởng ạ!” Sự thật là nàng cảm thấy tám nghìn người này là những người nàng có thể tin tưởng, cho nên chỉ chiêu mộ chừng ấy thì dừng luôn
Có điều, lời nói và ngôn ngữ là một bộ môn nghệ thuật, nàng nói những lời này giống như là đang suy nghĩ cho vương quyền của Hoàng đế, mà hẳn là Hoàng đế nghe xong sẽ cảm thấy vui vẻ hơn nhiều, có đúng không? Nói không chừng ông vui vẻ sẽ cho thêm ít tiền đó!
Mà thực tế đã chứng minh sau khi Hoàng để nghe xong những lời này thì cảm thấy cực kỳ vui vẻ.
Ông ta vốn còn đang hối hận vì đã cho6phép Lạc Tử Dạ bồi dưỡng quá nhiều binh, nhưng lúc này nàng lại chủ động nói là chỉ muốn tám nghìn binh, hành động này rất hợp ý Hoàng đế
Vì vậy, trong lúc vui vẻ, ông ta đã ra lệnh: “Thái tử lễ độ và hiểu chuyện như vậy, trong lòng Trẫm cảm thấy được an ủi rất nhiều
Vì vậy, người chỉ chiêu mộ tám nghìn quần thôi, nhưng trẫm vẫn cấp quân hưởng cho một vạn người để tỏ ý khen thưởng!”
“Tạ ơn phụ hoàng!” Lạc Tử Dạ lập tức quỳ xuống nói lời cảm ơn, đồng thời trong lòng cũng thấm khen ngợi sự nhanh trí của mình
Tiếp đó, Lạc Tục Phong lại nói: “Chuyện của Nhị hoàng tử lần này khiến Trẫm cực kỳ đau lòng, lại còn suýt trách lầm Thái tử
Trẫm rất áy náy với Thái tử, Thái tử..”
Nói đến0đây, ông ta không nói tiếp nữa.
Nhưng Lạc Tử Dạ vội vã lên tiếng: “Phụ hoàng, nhi thần chỉ chịu chút oan ức thôi, không sao đâu ạ! Nhưng phụ hoàng, người đã mất đi một người con trai, nhi thần nghĩ rằng người nên thả Thất hoàng đệ ra ngoài, để đệ ấy bù đắp nỗi đau trong lòng người, giúp người sớm buông xuống chuyện của Nhị hoàng huynh, vơi bớt nỗi buồn thương!” Nàng vừa dứt lời, lập tức nhận được sự tán thành của rất nhiều triều thần, đặc biệt là người trong hoàng tộc.
Khác với mọi người, đôi mắt của Phượng Vô Trù hơi híp lại, dường như Lạc Tử Dạ khá là quan tâm tới vị Thất hoàng đế kia của nàng thì phải
Trong đôi mắt ma quỷ kia lóe lên sự lạnh lẽo, xen lẫn vẻ tàn ác không7dễ phát hiện
Thể nhưng, hắn lập tức nhở ra hai người là tỷ đệ ruột, vậy thì không sao rồi
Vì lẽ đó, hắn chậm rãi giấu đi vẻ buồn bực trước đó.
Cùng lúc đó, Long Ngạo Địch nhíu mày, đứng ra nói: “Bấm Hoàng thượng, mạt tướng cho rằng...”
Hắn nói còn chưa dứt lời, Lạc Tử Dạ đã nghiêng đầu chặn lời: “Ngươi cho rằng cái gì cơ? Phụ hoàng bảo người tra chuyện lửa trời đấy, xin hỏi Long tướng quân, ngài tra xong chưa? Chưa xong chứ gì? Chưa xong thì người nói ít vài cầu đi nhé, đừng có cho rằng loạn lên như thế! Lần nào bản Thái tử đề nghị thả Thất hoàng đế ra ngoài, ngươi cũng muốn ngăn cản, có phải người và đệ ấy có thù oán gì hay không? Phải chăng người đã từng tỏ tình với đệ ấy nhưng lại bị từ chối nên vẫn luôn ghi hận trong lòng?”