Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chương 321: Tiểu thối thối à, người trả lại tiền cho ta có được không (4)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Không chỉ riêng đám triều thần, ngay cả Lạc Tục Phong cũng nhìn sang Long Ngạo Địch, ánh mắt có ý nghi ngờ, cố ngẫm lại xem có phải hắn và Lạc Tiểu Thất có thù oán gì hay không!

Lạc Tử Dạ đã nói đến mức này, tất nhiên Long Ngạo Địch không còn gì để nói nữa

Gương mặt hẳn xanh mét một hồi, rồi tái mét lại một lúc lâu nữa, cuối cùng hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Thái tử nghĩ nhiều rồi, mạt tướng chỉ lo lời đồn năm đó sẽ linh nghiệm, rồi gây ảnh hưởng xấu tới bệ hạ mà thôi! Mạt tướng không hề có ý khác!”

Thằng nhãi này dám nói những lời như thế, nếu mình cứ cứng rắn phản bác thì chẳng khác nào thừa nhận bản thân và2Lạc Tử Thất có thù oán, vì vậy không thể cãi lại được! Hoàng để quan sát một hồi, sau đó vẻ mặt bình tĩnh lại, trầm tư suy nghĩ

Các vị lão vương gia trong hoàng tộc cũng nhanh chóng lên tiếng ủng hộ ý kiến của Lạc Tử Dạ

Trong mắt Hoàng để thoáng lướt qua một ý nghĩ sâu xa như thể đang suy tính điều gì

Sau đó, ông ta nhếch môi, lên tiếng đồng ý: “Thái tử đã đề cập tới chuyện này mấy lần rồi, Trẫm cũng thường nghĩ xem có phải mấy năm nay mình đã hiểu lầm cái gì hay không

Nếu đã vậy thì thả Tiểu Thất ra ngoài thôi! Lễ bộ hãy xấy phủ Hoàng tử cho Thất hoàng tử điện hạ đi! Sau khi xây dựng xong thì để Tiểu9Thất chuyển từ trong cung ra ngoài!” “Vâng, thần tuần chỉ!” Lễ bộ Thượng thư đứng ra, cúi đầu nhận lệnh.

Chuyện này đột nhiên trở nên thuận lợi như vậy, nhưng không hiểu sao Lạc Tử Dạ lại cảm thấy hơi căng thẳng, trong lòng nảy sinh dự cảm không lành, cảm thấy hình như Lạc Tục Phong có âm mưu gì đó

Nàng nhíu mày suy nghĩ một hồi mà vẫn không nghĩ ra nguyên nhân, thể là mặc kệ không thèm quan tâm nữa.

Cùng lúc đó, ngoài cửa có người thông báo:

“Bẩm Bệ hạ, có quân tình khẩn cấp từ tám trăm dặm gửi đến!”

“Mau vào!” Lạc Túc Phong vội vàng lên tiếng.

Tiếp đó, có người lấy ra hai tấm mật báo, một tấm đưa cho Phượng Vô Trù, một tấm đưa cho Lạc Túc Phong

Phương6Vô Trù chỉ nhìn lướt qua, ánh mắt tràn đầy khinh miệt, có vẻ như mọi chuyện đều nằm trong dự đoán của hắn

Đồng thời, ánh mắt hắn cũng lộ ra ý tử sâu xa...

Mà Lạc Tục Phong lại vui vẻ vô cùng, bật cười sang sảng: “Bởi vì lần trước nước Nhung khiêu khích Nhiếp chính vương nên lần này đã bị binh mã của Nhiếp chính vương điện hạ đánh tan tành

Bọn họ hy vọng Trẫm chấp nhận cho đầu hàng!”

Ông ta vừa dứt lời, cả triều đình lập tức hoan hổ chúc mừng.

Mặc dù sau khi Nhiếp chính vương điện hạ nắm quyền, bọn họ đã quá quen với những thắng lợi thế này rồi, nhưng trong lòng vẫn không kìm được cảm giác vui mừng

Lạc Tử Dạ thì khác, lúc nàng liếc mắt0nhìn Phượng Vô Trù chợt phát hiện ra hình như trong mắt hắn đang ẩn giấu điều gì đó, thấp thoáng vẻ xem thường và khinh miệt, và cả vẻ bí hiểm không chút che giấu..

Nàng ngẫm nghĩ, phải chăng trong chuyện này còn có biến số gì? Lúc nàng còn đang suy tư, Hoàng đế đã lên tiếng: “Mười ngày sau, Nhiếp chính vương, Thái tử và Long tướng quân sẽ cùng trẫm đi tiếp nhận sự đầu hàng của nước Nhung

Các khanh thấy sao?” “Cẩn tuần hoàng mệnh!” Lạc Tử Dạ và Long Ngạo Địch đáp lời.

Phượng Vô Trù không nói gì, nhưng thường thì hắn không phản đối nghĩa là không vấn đề gì, vì vậy chuyện này cứ được quyết định như thế

Tiếp đó, các triều thần lần lượt dâng tầu chương của7mình

Đại Lý Tự khanh đột nhiên lên tiếng: “Khởi bẩm bệ hạ, lão thần có việc cần bấm tấu

Chuyện này liên quan tới Thái tử, lão thần cho rằng bệ hạ cần phải đích thân xử lý!”.

Ông ta vừa dứt lời, Đại Lý Tự thiếu khanh cũng đứng ra

Hai vị này có tiếng cương trực, không a dua nịnh bợ, có lúc còn không nể mặt bệ hạ hơn cả người của Ngự sử dài dâng tấu

Do đó, các đại thần đều nhìn hai người họ, nghĩ xem Lạc Tử Dạ đã gây ra chuyện gì để rồi bị hai người này nám thop! Lạc Tử Dạ lập tức xoa trán, cảm thấy thật là đau đầu, nàng cũng đã nhớ ra chuyện gì rồi..

Không có gì bất ngờ, quả nhiên Lạc Tục Phong lên tiếng: “Khanh nói đi!” Đại Lý Tự khanh thưa: “Bầm bệ hạ, lúc trước người đã hạ lệnh giam Thái tử vào thiên lao, nhưng trước khi Nhiếp chính vương điện hạ ra lệnh thả người, Thái tử đã vượt ngục! Lão thần nghĩ rằng tội này phải phạt!”

“Đúng vậy! Dựa theo pháp luật của Thiên Diệu ta, vượt ngục là tội chết, huống chi là trong phạm bị giam giữ trong thiên lao! Tuy nhiên, nể tình Thái tử vượt ngục có lý do chính đáng, cũng nhanh chóng trở lại thiên lao, bệ hạ có thế phạt nhẹ, nhưng tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ qua, nếu không thì luật pháp sẽ mất sạch tôn nghiêm ạ!” Đại Lý Tự khanh nói.

Hai người họ nói rất hợp tình hợp lý

Sau khi nghe họ trình bày xong, Lạc Tục Phong trầm ngâm một lát rồi khẽ quyết định: “Thế thì phạt Thái tử ba tháng bổng lộc để răn đe vậy! Được rồi, bãi triều đi!” “.” Đáy lòng Lạc Tử Dạ gần như suy sụp luôn! Quân hưởng thì được phát xuống rồi, nhưng không còn bổng lộc thì nàng biết phải làm sao bây giờ? Trong phủ nàng đã nghèo đến mức sắp chết đói tới nơi rồi, mặc dù Hoàng đế phát thêm quận hưởng nhưng chỉ có thể thắt lưng buộc bụng thôi, nàng còn có kế hoạch chế tạo vũ khí nữa cơ, không có tiền thì làm sao thu xếp được? Trong lúc tâm hồn nàng đang vỡ vụn thì tất cả mọi người đều đang chờ Phượng Vô Trù ra ngoài, sau đó sẽ lần lượt rời đi

Ngoài ra, bọn họ đều cảm thấy Hoàng thượng xử lý Thái tử quá nhẹ tay rồi.

Phượng Vô Trù đứng dậy, mà ngay lúc này, Lạc Tử Dạ đột nhiên nhớ ra một chuyện

Nàng nhanh chóng đi đến chỗ Phượng Vô Trù, nắm lấy ống tay áo to rộng của hắn, nước mắt lưng tròng nhìn hắn, cả người hận không thể quấn lên người hắn, mếu máo nói: “Tiểu Thổi Thổi à, người trả lại tiền cho ta có được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.