*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nàng không đổi chọi với hắn nữa để tránh thật sự chọc giận hắn, làm cho hắn không nuôi chó, không điều tra tin tức về chuyện của Vân thừa tướng.
Nàng hừ lạnh một tiếng, nhăn mày quay đầu đi.
Nàng vô cùng tức giận, hơn nữa còn là giận dỗi hắn
Các vị đại thần đứng ở đây ngơ ngác nhìn nhau, nhìn bóng dáng của Lạc Tử Dạ một lát rồi nhìn sắc mặt Nhiếp chính vương điện hạ một lát, sau đó mọi người đều cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không ai dám hé răng.
“Hừ!” Nhiếp chính vương điện hạ hừ lạnh một tiếng rồi khoanh tay đi ra ngoài
Tâm trạng của hắn không tốt hơn Lạc Tử Dạ bao nhiêu,2chỉ là một tên Doanh Tẩn mà thôi, đối với nàng, hắn ta quan trọng như vậy sao? Nàng thà rằng bị khủng hoảng kinh tế còn hơn đuổi hắn ta đi?
Nhưng mà thật ra hắn không biết rằng đối với Lạc Tử Dạ, Doanh Tần không hề quan trọng như hắn đã nghĩ
Nói thẳng ra là nàng không thể làm trái với lẽ phải và đạo đức mà thôi, trên đời này làm gì có chuyện mình đuổi bạn bè ra khỏi phòng chỉ vì chính mình không còn tiến chứ?
Sau khi ra khỏi đại điện.
Phượng Vô Trù liếc nhìn bóng dáng tức giận đùng đùng của Lạc Tử Dạ rồi dùng một chút
Diễm Liệt nhanh chóng bước tới, đôi mắt ma quỷ của9Phượng Vô Trù hơi nheo lại, mở miệng hỏi hắn ta: “Diễm Liệt, chuyện hôm nay...” Chuyện hôm nay hắn kiên quyết không chịu nhường, rốt cuộc là đúng hay sai? Diêm Liệt yên lặng một lát, nhìn theo bóng dáng của Lạc Tử Dạ, sau đó thành thật nói: “Vương, hiện tại Thái tử nhất định rất tức giận, đồng thời còn sinh ra thành kiến với ngài! Tuy rằng Thái tử thù rất dai, nhưng y không phải là người thích so đo.”
Chắc là sau khi hòa hoãn lại sẽ không có chuyện gì đâu, đợi y bình tĩnh lại rồi sẽ hết tức giận thôi
Sau khi nghe hắn nói xong, Phường Vô Trù không hé răng nữa
Diêm Liệt nghiêng đầu, lén lút6liếc nhìn mặt bên của Vương nhà mình, thế nhưng vì hắn không cao bằng cho nên chỉ nhìn thấy cảm của Phượng Vô Trù mà thôi
Diêm Liệt thấy gương mặt của Vương căng chặt, rõ ràng là tâm trạng không tốt, cho nên lại nói tiếp: “Xin tha thứ vì thuộc hạ không phải là ngài thành thật, thuộc họ cảm thấy ngài không trả tiền cho Thái tử thì tốt hơn, như vậy thì Thái tử sẽ nhớ món tiền mà ngài thiếuy, sẽ luôn đi tìm ngài!” Hắn nói đến đây mới thấy tâm trạng của Nhiếp chính vương điện hạ tốt hơn một chút
Hẳn nhắm mắt suy tư, sau đó mới hạ giọng nói: “Cô thật sự điên rồi...”
Diêm Liệt nuốt0nước miếng một cái, yên lặng cúi đầu
Chẳng phải là đã điên rồi sao! Dựa theo tính tình của Vương từ trước đến nay, Vương có bao giờ nói điều kiện với ai đâu, nhưng hiện tại Vương không chỉ nói điều kiện vì người trong lòng và tình địch mà còn nghi ngờ không biết mình làm đúng hay sai, sau đó còn muốn Diêm Liệt phân tích xem làm như thế thì sẽ có lợi và bất lợi như thế nào.
Giống như là biến thành người khác vậy
Thế nên Vương cảm thán như vậy cũng là bình thường thôi.
Sau đó Phượng Vô Trù lại nhìn chằm chằm bóng lưng của Lạc Tử Dạ thật lâu, đôi mắt ma quỷ chợt hiện ra ánh7sáng màu vàng vô cùng lạnh lẽo
Vẻ mặt của hắn rất ngạo mạn, cao giọng nói: “Nếu tới cuối cùng Lạc Tử Dạ vẫn không chịu thỏa hiệp thì Cô..
sẽ thỏa hiệp trước! Thế nhưng tên Doanh Tần ẻo lẻ kia tuyệt đối không được ở lại nữa!”
Diễm Liệt thở dài..
Cuối cùng Vương cũng biết được cái gì gọi là thỏa hiệp, nhưng hắn không biết nên vui vẻ hay là nên bị ai vì Vương đấy!
***
Lúc này Lạc Tử Dạ thật sự rất tức giận, mãi đến khi nàng đi tới tẩm điện của Lạc Tiểu Thất vẫn chưa hết tức!
Lúc này người hầu hạ trong cung đang dọn đồ cho Lạc Tiểu Thất, thánh chỉ của Hoàng đế đã ban có nói rằng sẽ đổi tẩm điện cho hắn
Vì Lạc Tiểu Thất đi đứng không tiện nên lúc thấy Lạc Tử Dạ tới, hắn vẫn ngồi ở trên ghế đá gần đó
Ban đầu hắn tính nũng nịu giận dỗi với y vì mấy ngày liền không tới thăm hắn, nhưng sau khi phát hiện vẻ mặt của y không tốt, hắn mới thay đổi ý định, làm một vị hoàng đế “biết cảm thông”.