Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chương 325: Hượng vô trù, người mau trả tiền cho ông đ y (1)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Doanh Tần yên lặng một lát, thấy biểu cảm của nàng vừa vui sướng vừa thoải mái một cách khó hiểu thì hắn lại tin tưởng

Hắn ngồi đối diện nàng, động tác cầm đũa tao nhã, ăn miếng rau dại mà nàng gắp cho mình, sau đó sắc mặt hắn thay đổi, chẳng thể nào tự lừa mình dối người rằng món này ăn ngon được

Vì thế hắn chỉ ăn một miếng liền bỏ đũa xuống, nhìn chằm chằm Lạc Tử Dạ, muốn xem nàng ăn như thế nào.

Lạc Tử Dạ nhai miếng rau dại khó ăn này, trong lòng nàng sắp sụp đổ rồi, vậy mà tên Doanh Tần yêu nghiệt này còn nhìn nàng như thế, làm cho nàng chỉ có thể vì mặt mũi của mình mà giả bộ rằng rau dại này ăn rất ngon, thậm chí là cố gắng làm vẻ2mặt hưởng thụ nữa chứ!

Việc này làm cho nàng càng cảm thấy sụp đổ hơn

Nàng làm trái lương tâm, nhịn đau khổ duy trì vẻ mặt hạnh phúc được vài giây, sau đó rốt cuộc nhịn không được nữa!

Doanh Tần cuối cùng cũng phát hiện ra manh mối sau khi thấy vẻ mặt nàng dần dần biến thành đau khổ, nhưng hắn không nghĩ tới việc Lạc Tử Dạ không còn tiền

Dù sao nàng cũng là Thái tử của một nước thì làm sao có thể không có tiền

Hắn chỉnghĩ rằng Lạc Tử Dạ vốn muốn ăn thử rau xanh, nhưng sau khi ăn rồi mới phát hiện nó quá khó ăn, thật sự không nhịn nổi!

Hắn cong khóe môi, cười khẽ nói: “Tiểu Dạ Nhi, thứ khó ăn như vậy, ăn không nổi thì đừng ăn, chúng ta ăn cái khác, được không?”

Lạc Tử Dạ:9“Ăn cái khác..” Nàng cũng muốn ăn cái khác lắm chứ!

Nàng im lặng một lát mới nói với Doanh Tần: “Cái đó, ta hỏi người một chuyện, gần đây người có tiền không?” Nếu hắn có thì nàng có thể mượn hắn một ít tiến, hiện tại đừng nói tới vấn đề mặt mũi nữa! Trước đây Doanh Tần kiểm được nhiều bảo bối từ Tương Tư môn như vậy, hắn chắc chắn có tiền, hiện tại nàng mượn hắn trước rồi đợi qua một thời gian sẽ trả lại là được rồi, đúng không?

Bây giờ đừng nói tới làm binh khí, ngay cả ăn cơm cũng cần tiền đó.

Nhưng mà vừa nghe nàng nhắc tới tiền thì vẻ mặt của Doanh Tần đột nhiên trở nên đề phòng ngay lập tức, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần cũng lộ ra nét cảnh giác, đôi môi6vốn đang cười cũng mím chặt lại, khóe miệng đang cong bị kéo xuống, hắn lập tức nói: “Ngươi hỏi chuyện này để làm gì? Khi ta rời khỏi Tương Tư môn đã đem tiền đưa cho tú bà cả rồi, ta không có tiền!”

Tiểu Dạ Nhi đang muốn bắt chẹt hắn để lấy tiền sao? Thanh Thành đứng một bên nghe xong liền yên lặng nhìn trời

Muốn lấy tiền của công tử không khác nào đòi Chu Bái Bì(*) đưa tiền công gấp đôi, đều là không thể thực hiện được.

(*) Chu Bái Bì: Một tên cường hào ác bá dưới ngòi bút của tác giả Cao Ngọc Bảo, vì thời xưa chưa có đồng hồ nên lấy tiếng gà gáy làm giờ đánh dấu ngày làm việc

Chu Bái Bì muốn bóc lột người làm nên nửa đêm giả tiếng gà gáy để gọi người0làm dậy lao động

“Bái bì” ở đây còn có nghĩa là lột da (đồng âm).

Lạc Tử Dạ nghe hắn nói xong liền nhở tới đá quý mà nàng từng bắt chẹt Hiên Thương Dật Phong giao ra để đưa cho hắn

Sổ đá quý đó khẳng định rất đáng giá, nhưng mà đó dù sao cũng là đồ minh chủ động đưa cho người ta, bây giờ đòi mượn lại thì quá mất mặt rồi.

Nhưng mà nàng cảm thấy khá nghi ngờ khi nghe hắn nói không có tiền

Nàng liếc nhìn hắn một cái, hỏi một câu: “Thật sự không có tiền à?”

Doanh Tần phồng mặt nhìn nàng một lát, cuối cùng nói: “Thật ra là có tiền, nhưng mà cực kỳ ít ỏi, chỉ đủ cho ta mua thuốc chữa bệnh mà thôi

Hơn nữa ngươi cũng biết rồi đấy, tiền là thứ mang lại cảm giác7an toàn cho phụ nữ và cảm giác tự tin cho đàn ông, vì thế ta cảm thấy bản thân nên có một chút tiền trong tay mới được!”

Rốt cuộc là Tiểu Dạ Nhi muốn tiến để làm gì?

Chẳng lẽ là do bản thân dạo này ra vẻ giàu có nên bị Tiểu Dạ Nhi ghi nhớ trong lòng?

Thanh Thành đứng một bên quan sát sắc mặt của Doanh Tần, sau đó lại nhìn thoáng qua Lạc Tử Dạ

Thật ra gã cũng không rõ vì sao Lạc Tử Dạ lại đột nhiên hỏi chuyện tiền bạc, nhưng mà phản ứng của công tử hoàn toàn nằm trong dự đoán của gã, thật sự là lấy tiền từ tay công tử còn khó hơn đi lên trời nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.