Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chương 326: Phượng vô trù, người mau trả tiền cho ông đ y (2)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

đây thực sự là quá nghèo mà

Rau dại đã khó ăn như vậy rồi, thế mà còn phải ăn rễ cỏ và vỏ cây nữa

Kiếp trước, khi nàng vẫn còn là sát thủ, dù cho nghèo tới cỡ nào cũng chưa từng ăn rễ cỏ và vỏ cây đâu! Trong lúc nàng đang suy nghĩ thì Doanh Tần đã nhìn ra được vấn đề

Tiểu Dạ Nhi hỏi như vậy không phải là vì muốn nuốt tài sản của hắn mà là do thật sự gặp phải khủng hoảng kinh tế, không lo nổi nên mới phải mở miệng hỏi hẳn? Hắn lập tức hỏi một câu: “Tiểu Dạ Nhi, ngươi hỏi ta tiền để làm gì?” Nếu y thật sự cần dùng tiền gấp, hắn có thể nhịn đau trong lòng mà cho y mượn một2chút

Lạc Tử Dạ vừa tính mở miệng thì đột nhiên có người tới cửa, người tới ổn áo ẩmiđòi gặp người hầu của Doanh Tần là công tử Thanh Thành, Lạc Tử Dạ không hề quay đầu, vung tay lên, cao giọng nói: “Để cho nàng ta đi vào!” Sau đó mặt của Thanh Thành trở nên tái xanh.

Gã định chạy ra ngoài ngăn cản người nọ đi vào, ở bên ngoài trao đổi chuyện thì người đó đã vào tới rồi

Doanh Tần nhìn bộ dạng của Thanh Thành, trong lòng hắn cũng cảm thấy không ổn

Một vị cô nương che mặt bước vào, bên cạnh còn mang theo một a hoàn, sau khi bước vào liền cười nói rằng: “Tham kiến Thái tử, thần nữ là Hạ Tiểu Hi, thần nữ nhận được ủy thác9của công tử Thanh Thành, may riêng cho công tử Doanh Tần một trăm bộ hoa phục

Hôm nay thần nữ tới là muốn hỏi Doanh Tấn công tử có thứ gì kiêng kỵ, không muốn may lên quần áo hay không?”

Nàng ta vừa hỏi xong, Thanh Thành liền để trán, Doanh Tần tối sầm mặt mày, vẻ mặt của Lạc Tử Dạ cũng trở nên nghiền ngẫm.

Nàng quay đầu liếc Doanh Tần một cái, chậc chậc thở dài: “Không có tiền, chỉ còn đủ để mua thuốc chữa bệnh!” Không muốn cho mượn thì cứ nói là không muốn cho mượn, đã có ý đặt may riêng một trăm bộ hoa phục rồi còn dám nói bản thân không có tiền, cái này rõ ràng là phong cách của đám người giàu không có chỗ để6tiêu tiền, đúng không? Doanh Tần muốn giải thích: “Ta..”

Lạc Tử Dạ không muốn nghe hắn giải thích, nàng quay đầu đi, tuy nhiên lại không hề bỏ qua vị cô nương trước mặt, nàng ta tự xưng bản thân là “thần nữ”? Một vị tú nương sao có thể tự xưng mình là thần nữ, nàng nhìn cô nương che mặt đó một cái, trong mặt mang suy tư: “Không biết cô nương là ai?”

Nàng vừa hỏi ra thì Hạ Tiểu Hi liền khom người hành lễ: “Thần nữ là con gái của Đại Tư Không Hạ Túc, ba năm trước may mắn đạt giải nhất cuộc thi kỹ năng thêu thùa trong giới quý nữ, đây cũng là nguyên nhân mà công tử Thanh Thành ủy thác việc này cho thần nữ! Tất nhiên0là cha của thần nữ không đồng ý để thần nữ làm chuyện này, thần nữ chỉ lén lút làm mà thôi, thần nữ có việc này muốn nhờ Thái tử!”

Lạc Tử Dạ nghe đến đây liền biết cô nương này chủ động tìm tới cửa không chỉ là vì hỏi Thanh Thành rằng có gì kiêng kỵ trên quần áo không mà còn có chuyện tìm bản thân mình nữa

Nàng gật gật đầu: “Mời Hạ tiểu thư cứ nói!”

Hạ Tiểu Hi lập tức nói rằng: “Tiểu nữ không kinh doanh, một trăm bộ hoa phục này là do công tử Thanh Thành đưa cho tiểu nữ một số tiền lớn tiểu nữ mới nhận làm!”

“À, số tiền lớn!” Lạc Tử Dạ lại nghiêng đầu, vẻ mặt như cười như không nhìn Doanh Tần.

Đôi môi mỏng7của Doanh Tần giật giật, môi hơi hé ra, làm ra vẻ thật oan ức...

Lạc Tử Dạ chỉ liếc nhìn hắn một cái liền nhanh chóng quay đầu đi, nàng nhìn Hạ Tiểu Hi rồi hỏi: “Cho nên là?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.