*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 7��Thái tử, ở đây nhiều người, nếu ngài muốn khiêu khích Vương, không bằng dưa binh đến sân luyện binh mà đánh, tránh làm dân chúng xung quanh bị thương!” Diêm Liệt nói như vậy đều là lo nghĩ cho Lạc Tử Dạ, nếu như đã thương dân chúng, hoặc là đánh đấm ngoài đường rồi bị Hoàng thượng biết được thì hậu quả của Thái tử đều rất thảm.
Một tiếng “xoạch” vang lên, Lạc Tử Dạ mở quạt ra phe phẩy mấy cái, từ biểu cảm của Diễm Liệt, nàng cũng biết có lẽ đối phương đã biết được ý đồ của mình, cho nên nàng cũng không che giấu gì, cười nói: “Nếu nói như vậy thì làm phiền Diêm Liệt đại nhân dẫn luôn binh mã qua đó cho bản Thái tử, giao chiến một phen! Bản Thái tử cũng muốn biết, hộ vệ Vương Kỵ đối2đầu với Thần Cơ doanh thì ai thắng ai thua! Còn bản Thái tử, sẽ đi vào đòi tiền!” Khóe miệng Diêm Liệt khẽ giật, cảm thấy người này đúng là được nước lên mặt, ai có đầu óc cũng biết Thần Cơ doanh không thể nào là đối thủ của đội hộ vệ Vương Kỵ có được không? Nàng còn giả vờ như muốn so tài thật sự
Không những thế, khi nói ra câu này,y thậm chí còn giao hết nhiệm vụ luyện binh cho mình.
Cũng không biết là Thái tử mặt lớn hay là thế nào?
Nhưng Diệm Liệt hắn là một ám vệ thông minh có chỉ số cảm xúc cao, hắn thật sự đã quá rõ, bây giờ Thái tử được Vương vô cùng yêu thích, nói không chừng ngày nào đó sẽ thành “Vương phi” của bọn họ, nếu như kề gối thì thầm với Vương9điều gì, vậy thì vị trí ám vệ số một này của mình sẽ gặp nguy hiểm
Cho nên hắn cười thân thiện, cúi đầu xuống, lại hành lễ kiểu quý tộc: “Tình nguyện dốc sức vì Thái tử!” Quả Quả tựa lưng vào cửa lớn của Vương phủ, hai cánh khoanh lại ở trước ngực, đôi mắt màu xanh da trời nhìn Diễm Liệt với vẻ khinh thường, cất giọng the thé nói: “Đồ chó chân.” Ma Già vô cùng nhiệt tình sửa lại: “Quả gia, là chân chó!” Sau khi nói xong, sắc mặt hắn xám xịt, quả nhiên ánh mắt rét lạnh của Diêm Liệt đã liếc về phía mình
Hắn vội vàng đứng nghiêm lại, cười lên đầy trìu mến, đúng là điên mà, Quả gia cười nhạo Diêm Liệt đại nhân, thế mà hắn cũng dám tiếp lời vớ vẩn..
Diêm Liệt hừ lạnh một tiếng, định dẫn6người đi, Lạc Tử Dạ cũng định đi vào đòi nợ
Nàng không hề muốn ăn vỏ cây chút nào, thật đấy! Mới đi chưa được mấy bước, Diêm Liệt lại nói sau lưng nàng: “Thái tử, Vương đối xử với người thật sự rất tốt, yêu cầu gì đều tình nguyện đồng ý, người cũng nên trân trọng mới phải!” “Ngươi bảo hắn có bản lĩnh thì trả lại tiền lại cho ông đây, đừng có chỉ biết nói lời hay, đến lúc làm lại làm không được!” Lạc Tử Dạ lườm hắn một cái, sau đó sải bước vào phủ Nhiếp chính vương.
Diễm Liệt gãi gãi mũi, bỗng nhiên cũng bắt đầu tò mò, sau khi Thái tử đi vào, rốt cuộc là Vương thỏa hiệp hay là Thái tử thỏa hiệp! Không biết tại sao, hắn luôn cảm thấy dựa vào tiền đề của Vương gần đây...
Mà vào0lúc này, tin tức liên quan đến chuyện Lạc Tử Dạ mang binh đến đòi nợ, cuối cùng binh lính hai bên đều phẫn nộ, đến sân luyện binh để tiến hành trận “so tài” kịch liệt đang truyền đi xôn xao khắp kinh thành, nghe nói Nhiếp chính vương điện hạ lấy lòng nhưng Thái tử không thuận theo, hơn nữa thái độ còn tương đối tệ.
Vì vậy khắp các phố lớn ngõ nhỏ trong kinh thành, trong quán trà nhà trọ, một vài dân chúng sốt sắng cộng thêm sức tưởng tượng phong phú đã tưởng tượng ra kịch bản vô cùng kịch tính cho bọn họ.