Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chương 335: Tiểu thối thối, ngươi là trời là đất của ta (3)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nàng ta vừa nói vừa sợ hãi nhìn ông ta, khiến cho biểu tình cảm lùng cứng ngắc trên mặt Võ Tu Hoàng dần dần trở nên dịu dàng.

Ánh mắt còn đọng lại sự đau buồn nhìn về phía nàng ta, nhẹ giọng nói: “Đứng lên đi!” Trong lòng ông ta cũng không biết phải làm sao, mà Võ Lưu Nguyệt lại biết, chỉ cần nhắc đến mẫu hậu của mình thì ông ấy nhất định sẽ thỏa hiệp, bất kể nàng ta phạm lỗi gì đều sẽ được tha thứ.

Điều này cũng khiến Võ Tu Hoàng thở dài: “Lưu Nguyệt, trên đời này không phải ai cũng giống như phụ hoàng, mặc dù phụ hoàng bao che nhưng Trẫm cũng đã quan sát tính tình Lạc Tử Dạ mấy ngày nay, y2không phải là người gây sự vô lý, tâm tư ác độc, gây phiền toái cho con! Con làm gì cũng cần phải chú ý, nếu như là vấn đề của con, thì con nhất định phải học cách tự kiểm điểm!” Người bao che cho mình, bên ngoài nhất định là người bảo vệ mình, nhưng sau đó vẫn sẽ dạy dỗ cho mình những điều cần thiết

Mà sau khi Võ Lưu Nguyệt nghe lời này, trong con ngươi lóe lên vẻ không phục, ánh mắt ấy còn làm người ta cảm thấy rất cay nghiệt, nhưng nàng ta nhanh chóng che giấu ánh mắt này, long lanh cười nói: “Phụ hoàng, nhi thần biết rồi, nhi thân nhất định sẽ nghiêm túc tự kiểm điểm lại mình!”

Lời nói nghe rất êm9tai, nhưng vẻ mất kiên nhẫn trong con người kia lại không tránh được ánh mắt của Võ Tu Hoàng

Ông ta cau mày, khẽ thở dài trong lòng, rốt cuộc đứa nhỏ này có phải đã bị ông chiều hư rồi không..

Ông ta im lặng trong chốc lát rồi nói: “Nói đi, con muốn phụ hoàng phải như thế nào?”

Mà bây giờ trong số những lời đồn đãi đang được truyền đi, kịch bản thịnh hành nhất, chính là Phượng Vô Trù hoa rơi hữu ý, Lạc Tử Dạ nước chảy vô tình, thậm chí còn dẫn quân đi đòi nợ, cho nên sau khi Long Ngạo Địch nghe được kịch bản này, tâm trạng cũng không gọi là tệ

Ngày Hoàng để định xử trảm Vân thừa tướng đã sắp tới, giao dịch6của hắn và Lạc Tử Dạ cũng đã có thể bắt đầu tiến hành

Dưới tình huống này, giữa hai người Lạc Tử Dạ và Phượng Vô Trù, lại xuất hiện tình huống tồi tệ như vậy

Điều này đương nhiên có nghĩa là tỷ lệ Lạc Tử Dạ lấy mạng Phượng Vô Trù rất lớn! Bởi vì người ngoài không biết, nhưng hắn biết, Phượng Vô Trù thật sự đã độc chiếm tất cả tài sản của phủ Thái tử, hơn nữa không định trả lại

Cho nên Lạc Tử Dạ có oán hận, tìm Phượng Vô Trù tính số là hoàn toàn hợp lý! Hắn đang suy nghĩ thì ngoài cửa có người tới bẩm báo: “Tướng quân, Minh vương điện hạ của Phương Minh mời ngài đến hội họp một lát!”

Bên ngoài, mọi0người nghe lời đồn xong, mỗi người một phản ứng, đồng thời có một vài liên minh sắp bí mật hình thành.

Mà bây giờ, Lạc Tử Dạ đang bước từng bước lớn vào phủ Nhiếp chính vương

Điều kỳ lạ chính là, bình thường chỉ cần sau khi nàng bước vào, bọn hạ nhân sẽ lập tức yêu cầu nàng đi tẩy rửa, xử lý những vấn đề vệ sinh không hề tồn tại, nhưng hôm nay, chẳng ai nhắc đến chuyện này, cứ thể đưa nàng đi tìm Phượng Vô Trù

Kỳ lạ!

Khi nàng vào tẩm cung của hắn, hắn đang điều tức.

Có lẽ hắn cũng biết không lâu sau nàng sẽ đi vào, cho nên lần điều tức này hắn không dẫn quá nhiều nội lực, cũng không phong bể năm giác quan7lại

Lúc nàng tiến vào, hắn lập tức mở mắt ra, ánh mắt thần bí quét về phía nàng.

Lạc Tử Dạ nhìn hắn, có lẽ bởi vì hôm nay ở trong phủ đệ của mình, cho nên hắn ăn mặc khá tùy ý.

Trên áo cẩm bào màu đen có thêu ám văn màu vàng, mặc dù vẫn uy nghiêm lẫm liệt như vậy, khí tức bức bách người ta phải khuất phục vẫn còn đó nhưng so với bình thường thì vẫn tùy ý hơn một chút, không khiến cho người ta vừa nhìn đã sợ đến tiểu ra quần.

Lạc Tử Dạ nuốt nước miếng, lúc này mới liếc hắn, cổ nói với vẻ trấn định: “Hẳn là người biết, gia vào đây để làm gì

Không phí lời nữa, nói thật, hành động không nghĩa khí nào đó của Doanh Tần hôm nay quả thực khiến ta tức giận! Nhưng ngươi cũng nên hiểu, mở miệng đuổi bạn của mình ra khỏi phủ đệ, điều này chứng tỏ gia không có nghĩa khí, cho nên..

cho nên người hãy nghĩ xem người còn điều kiện gì khác không đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.