Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chương 336: Tiểu thối thối, ngươi là trời, là đất của ta (4)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Ừ.” Câu hỏi này, khiển Lạc Tử Dạ cứng họng.

Thật ra thì nàng cũng rất muốn trả lời là bạn, nhưng nàng cũng biết, quan hệ giữa nàng và Phượng Vô Trù không thể dùng từ “bạn bè” để hình dung, bởi vì khi hai người ở với nhau, thiếu mất một phần tự nhiên thoải mái giữa bạn bè, ví dụ như nàng phát hiện lúc này khi nói chuyện với hắn, sẽ bất giác cảm thấy rất căng thẳng, nhưng với Doanh Tần thì không.

Dĩ nhiên, nàng đã nhanh chóng tự giải thích cho biểu hiện này của mình là vì Phượng Vô Trù quá hung dữ, chỉ cần không làm vừa ý hắn một cái là hắn sẽ tức giận, hơn nữa còn không thèm nể mặt nàng, làm ra vài hành động2vô lễ, cho nên mình mới không tự chủ được mà cảm thấy căng thẳng

Nàng im lặng một hồi, ngước mắt len lén nhìn hắn một cái, hỏi dò: “Bạn tốt?” Vừa nói xong, nàng lập tức cảm nhận được sắc mặt hắn thay đổi

Biểu cảm kia không được đẹp cho lắm, nhất là vết nhăn giữa hai hàng lông mày đã lập tức xuất hiện

Con người thần bí mang theo ánh sáng rét lạnh như khát máu, nhìn nàng với vẻ khó chịu!

Cả người nàng run lên, dù gì mình cũng đến để bảo hắn trả tiền, cho nên thái độ không thể quá cứng rắn! Nàng lập tức mỉm cười, đi đến ngồi bên cạnh hắn, cười khan hai tiếng rồi bắt đầu nịnh nọt: “Mặc dù gia xem hai người, một người là9bạn, một người là bạn tốt! Những Tiểu Thối Thối này, ngươi không hề giống với Doanh Tân, ngươi là trời của ta, đất của ta, là kỳ tích trong sinh mệnh ta, ngươi là điện, ngươi là lửa, ngươi là ánh sáng...”

Mẹ nó, đòi nợ đúng là không dễ dàng gì! Lạc Tử Dạ sắp chảy cả nước mắt..

Trước tiên phải mềm mỏng, kéo gần tình bạn giữa hai người, không được thì để sau hãy nói! Sau khi nói ra mấy lời buồn nôn khiến toàn thân trên dưới của nàng đều thấy khó chịu này, nàng còn mở cây quạt của mình ra, quạt quạt cho hắn, tiếp tục nịnh hót: “Ngươi không biết đấy thôi, trong mắt ta, ngươi là sự tồn tại giống như thần thánh, ta vô cùng sùng bái6ngươi! Thật đó! Không chỉ có ta, mà tất cả những người bên cạnh gia đều sùng bái ngươi...”

Thỏa mãn lòng hư vinh của đối phương! Hắn cụp mắt nhìn nàng, biểu cảm kia dường như khó nhịn, cũng hơi khó chịu

Nhưng khi nghe nàng dẻo miệng nói những lời nịnh hót, mà biểu cảm cũng lộ ra mấy phần yêu kiểu chỉ thuộc về con gái, hắn liền nhìn nàng chằm chằm, lời cự tuyệt kiên quyết, muốn bắt nàng im miệng đã đến bên mép lại không nói ra được.

Vì vậy Nhiếp chính vương điện hạ lại một lần nữa cảm thấy, chuyện Lạc Tử Dạ là một cô gái thật sự rất dễ khiến hắn mềm lòng, đồng thời cũng phiền lòng khi mình rất dễ dàng đồng ý vì lòng dung túng0đối với người con gái mình yêu!

Mà sau khi Lạc Tử Dạ nói xong những lời này

Nàng thấy hắn không lên tiếng nhưng vẻ mặt đã dịu đi hơn nhiều so với vẻ lạnh lùng và rét lạnh lúc đầu, cũng không còn mùi khát máu kia nữa, điều này khiến nàng thấy mọi chuyện rất có triển vọng! Vì vậy, nàng cố nén xuống cảm giác muốn nổi da gà toàn thân, kéo lấy ống tay hắn trông vô cùng buồn nôn, cọ cọ lên cánh tay hắn

Giọng càng thêm mắc ói, chẳng khác nào đang ôn lại kịch bản của Quỳnh Dao: “Tiểu Thối Thổi à, ta thích người nhất đó! Dù cho núi không còn góc cạnh, trời đất hòa làm một, mùa đông có sấm rền, mùa hè có mưa tuyết, gia7cũng vẫn thích ngươi, vĩnh viễn không chia cách! Có thể trả lại tiền cho ta hay không...” Sau khi nói xong, chính Lạc Tử Dạ cũng không nhịn được run lên mấy cái, bây giờ hai người bọn họ đều là đàn ông, hơn nữa còn có quan hệ bạn bè kỳ quái, mà nàng làm ra cái dáng vẻ này, Phượng Vô Trù nhất định sẽ cảm thấy vô cùng buồn nôn!

Nhưng vì tiền cùng với vũ khí trang bị của mình, nàng cũng không còn cách nào nữa! Nếu hắn sống chết không đồng ý, vậy thì chỉ có đánh liều

Nàng vừa nói xong mấy lời buồn nôn này, nàng liền ăn cắp rồi biến tấu câu nói của Tử Vi

Nhưng khi ngước mắt nhìn lên lại thấy con người của hắn đã dịu dàng phân nửa, hiển nhiên rất hài lòng với những gì nàng nói vừa rồi! Nàng nhắm mắt, nước mắt lã chã tiếp tục bổ sung một câu: “Có được hay không vậy, người đừng có xoắn xuýt vấn đề của Doanh Tần nữa

Ta thích người nhất mà, ngươi là tất cả đối với ta.” Mẹ nó, tiền của nàng đều ở trong tay hắn, không phải tất cả thì là cái mẹ gì? Đương nhiên hắn biết tất cả biểu hiện của nàng đều chỉ vì khoản tiền kia mà thôi, nhưng nghe những câu này của nàng, hắn lại không cảm thấy chán ghét, ngược lại thấy rất thoải mái, thậm chí còn không khống chế được muốn đồng ý với nàng! Mà Lạc Tử Dạ lại bắt lấy tay hắn lắc lắc mấy cái, rõ ràng là đang làm nũng: “Tiểu Thổi Thổi à!” Hắn khẽ nguyền rủa một tiếng: “Chết tiệt!” Hắn cúi đầu xuống, đột nhiên bắt lấy môi nàng, nghiến lợi nói: “Cô đồng ý với ngươi! Nhưng...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.