*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Ánh mắt Doanh Tẩn tối sầm lại.
Sau khi suy nghĩ một hồi, hắn vẫn sải bước định rời phủ Thái tử, đi cướp Tiểu Dạ Nhi từ chỗ Phượng Vô Trù về
Về phần những lời vừa rồi của Thanh Thành, hắn chỉ đáp lại một câu: “Để ta nghĩ đã...”
Chỉ một câu cân nhắc rồi sẽ quyết định ấy thôi cũng đã khiến cho hai mắt Thanh Thành sáng lên.
Nếu đổi lại là lúc trước, công tử còn chả thèm cân nhắc mà sẽ lập tức cự tuyệt luôn
Thanh Thành khẽ mỉm cười đi theo Doanh Tần
Lúc trước gã vẫn cho rằng sự xuất hiện của Lạc Tử Dạ sẽ chỉ mang lại phiền phức và những ảnh hưởng tiêu cực, nhưng mà tới lúc này, gã mới nhận ra sự xuất hiện của y cũng2có chỗ tốt...
Trong khi đó, tại phủ Nhiếp chính vương, Lạc Tử Dạ và Phượng Vô Trù đang ăn tối
Ăn tối trong cái bầu không khí này thực sự không quen chút nào! Áp lực cực lớn đó! Không phải do Phượng Vô Trù cố ý dọa nàng đâu, mà là do hắn trời sinh đã có khí thế bức người, làm cho Lạc Tử Dạ ăn một bữa cơm thôi mà cả người không được tự nhiên
Thật ra Nhiếp chính vương điện hạ cũng chẳng khá hơn nàng là bao
Hắn vốn cho rằng những cặp vợ chồng son bình thường lúc ăn cơm hẳn là phải gắp thức ăn cho nhau
Thế mà Lạc Tử Dạ chỉ mải cúi đầu ăn cơm, làm hắn nhìn nàng chằm chằm cả buổi, nhưng vẫn không biết nàng thích9ăn món nào
Với tính cách trước giờ của hắn, đương nhiên là hắn sẽ dứt khoát gắp thức ăn cho nàng bất kỳ món nào, dù nàng có thích ăn món đó hay không thì cũng nhất định phải ăn! Nếu là trước kia, hiển nhiên hắn sẽ làm vậy.
Nhưng bây giờ, Lạc Tử Dạ là một cô gái
Tâm tư của phái nữ tinh tế và nhạy cảm hơn phái nam nhiều, nếu hắn cứ khăng khăng ép nàng ăn cơm thì chắc chắn là nàng sẽ càng thêm ghét hắn
Vì lẽ đó, hắn chỉ có thể nhẫn nhịn, thể mà lại nhìn thấy nàng ăn cơm cũng có thể mắc nghẹn đến nỗi ho sặc sụa cả lên! Lúc này, rốt cuộc hắn cũng đặt đũa xuống, trầm giọng hỏi nàng: “Ăn cơm với Cố6đáng sợ đến thế sao?” Lạc Tử Dạ lập tức bị sặc cơm, vừa ho vừa vỗ ngực
Phượng Vô Trù liển rót cho nàng một cốc nước, mặc dù đây là lần đầu tiên hắn phục vụ người khác uống nước, nhưng động tác lại rất tự nhiên, mà hắn cũng không cảm thấy có gì không ổn.
Lạc Tử Dạ lại không để ý nhiều như vậy, nàng nhận lấy nước, uống một ngụm, sau đó đôi mắt đào hoa nhìn chòng chọc vào khuôn mặt tuấn tú như thần như ma kia của hắn, cắn răng nghiến lợi nói: “Ngươi nói thử xem? Cùng ngươi ăn một bữa cơm thổi mà áp lực kinh khủng, cảm giác lễ nghi đến là nặng nề
Người như thế thì làm sao người ta ăn ngon miệng được!”
Thật ra0trong lòng Lạc Tử Dạ cũng biết là hắn không hề làm gì
Thế nhưng, hiện tại cả hai đang ăn cơm cùng nhau mà nàng cứ cảm giác như mình là yêu quái nhỏ đang ăn cơm với quân vương ma giới vậy! Không hiểu sao, cái cảm giác đó khiến nàng cực kỳ lúng túng và sợ hãi..
Nàng nói xong lời này, trong mắt Phượng Vô Trù thoáng lóe lên vẻ tàn bạo, mi tâm cũng dần nhíu chặt
Dễ nhận thấy hắn đang tức giận vì lời nói và hành động ghét bỏ trắng trợn của nàng
Thế nhưng, hắn chỉ nhìn nàng chằm chằm một lúc
Hẳn cố nén giận, đôi mắt ma quỷ nhắm lại
Sau khi kiềm chế một lúc lâu, hắn mới mở mắt nhìn nàng
Hắn cực kỳ nhẫn nại, ôn tồn hỏi: “Vậy7Cô phải làm thế nào thì người mới có thể cảm thấy thoải mái?” Nếu Lạc Tử Dạ là con trai thì e là bây giờ hắn đã thẳng tay bóp cổ nàng rồi, bóp tới khi nào nàng nghe lời mới thôi! Nhưng nàng lại là con gái, thật sự là..
Lạc Tử Dạ nói những lời nặng nề tràn đầy ý tứ ghét bỏ như vậy, nàng vốn tưởng rằng Phượng Vô Trù sẽ nổi giận
Nhưng không ngờ hắn không hề tức giận mà giọng điệu lại đột nhiên dịu dàng đến vậy
Nàng nghi ngờ liếc hắn một cái, thấy vết nhăn giữa hai chân mày vẫn còn đó liền biết ngay là hắn đang nén giận
Nàng cũng biết điều này nghĩa là hắn đang nhẫn nhịn! Vì thế nàng trả lời: “Ngươi không sai, người sai là ta!” Chỉ là nàng cần khắc phục mà thôi!
Nói xong câu này, nàng chợt nhớ tới chuyện Thiên Tử lệnh, vì vậy lập tức hỏi hắn: “Sắp tới có diễn tập quân sự hay hoạt động săn thú gì đó không?” Nếu có thì nàng đã nghĩ ra cách lấy lại Thiên Tử lệnh rồi!
“Có!” Hắn vừa dứt lời, đang định nói tỉ mỉ hơn thì ngoài cửa có một tên hầu vội vàng chạy vào, sau khi đến cửa cũng không dám làm ồn mà chỉ quỳ gối bên ngoài
Phượng Vô Trù nhìn hắn chòng chọc, mở miệng hỏi: “Có chuyện gì?”
Tên hầu này khẽ lau mồ hôi lạnh vô hình trên trán, sau đó đáp lời: “Khởi bẩm Vương, Doanh Tần tới! Hắn ta định tiến vào nhưng bị chúng thuộc hạ cản lại
Ngoài cổng có rất nhiều dân chúng vẫy xem, hắn đứng đó gào thét, khóc lóc tố cáo, nhìn cực kỳ đáng thương
Vì vậy, dân chúng đều đang kín đáo phê bình ngài
Hắn ta, hắn ta bảo ngài..
bảo ngài là kẻ thứ ba mặt dày mày dạn, dùng quyền thể chèn ép hắn ta, chiếm đoạt Thái tử...”