*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Sau khi Ma Già làm theo lệnh, Phượng Vô Trù lại nhìn Ma Tà, hắn nhíu chặt hàng lông mày rậm để kiềm chế sự tức giận, tiếp tục nói: “Mang theo binh lính lục soát toàn bộ kinh thành này, dù có phải đào ba thước đất cũng phải tìm ra Lạc Tử Dạ cho Cô!” “Vâng!” Ma Tà cũng nhanh chóng làm theo mệnh lệnh, thông qua vẻ mặt của Vương, hắn ta cũng biết Vương đang cố gắng kiềm chế lửa giận, nhưng nếu Thái tử xảy ra chuyện gì thì e rằng cơn thịnh nộ của Vương sẽ..
Bây giờ Doanh Tần không còn hứng thú đánh nhau với Phượng Vô Trù nữa, hắn xoay người nhảy vào không trung,2tự mình đi tìm tung tích của Lạc Tử Dạ
Phượng Vô Trù liếc nhìn bóng dáng của hắn ta, cũng không ngăn cản
Sau khi hắn căn dặn mọi chuyện xong cũng nhanh chóng ra ngoài tìm Lạc Tử Dạ! Chuyện quan trọng nhất lúc này là tìm được nàng và đảm bảo rằng nàng vẫn an toàn!
Hiện tại Lạc Tử Dạ đang ở trong bao tải, bị người khiêng đi
Không biết bay qua bao nhiêu đỉnh núi, chạy bao nhiêu lâu rồi Lạc Tử Dạ mới tỉnh lại.
Nàng chỉ vừa mới tỉnh lại thì...
“Rầm!” một tiếng, Võ Tu Hoàng ném nàng xuống đất không chút thương tiếc, nàng vùng vẫy vài cái trong bao tải mới ló đầu ra được, sau khi quan9sát xung quanh mới nhận ra rằng bản thân bị bắt tới một ngọn núi hoang! Bọn họ đang ở trên đỉnh núi, bên cạnh có một gốc cây rất lớn, Võ Tu Hoàng thì đang dựa vào tảng đá lớn bên dưới tàng cây.
Ông ta đang ngậm một nhánh cỏ đuôi chó, nghiêng đầu quan sát Lạc Tử Dạ..
Ông ta nói: “Ngoan ngoãn ở đây thì có thể an toàn được vài ngày, nếu ngươi không ngoan ngoãn thì ông đây sẽ thả ngươi từ chỗ này xuống đấy!” Lạc Tử Dạ quay đầu, hiểu “chỗ này” mà Võ Tu Hoàng nói là thả bản thân từ trên đỉnh núi xuống
Bốn mặt của núi là vách đá dựng đứng, bởi vì đỉnh6núi quá cao nên xung quanh núi còn có sương mù lơ lửng trôi nữa
Lạc Tử Dạ biết rõ nếu nàng rơi từ trên đỉnh núi này xuống dưới thì chắc chắn cơ thể sẽ phân thành tám mảnh!
Nàng cũng biết bản thân không phải là đối thủ của Võ Tu Hoàng, cho nên nàng vô cùng thức thời tìm vị trí, thong thả ngồi xuống đợi thời cơ
Thậm chí là nàng còn nằm xuống đất, trong miệng cũng ngậm một nhánh cỏ đuôi chó
Một già một trẻ, mỗi người ngậm một nhánh cỏ đuôi chó nằm trên núi
Hai người trong cuộc không nhận ra cũng không có cảm giác gì, nhưng những thuộc hạ của Võ Tu Hoàng núp trong chỗ tối0nhìn cảnh này đều run rẩy khóe miệng, cảm thấy hai người này quá giống nhau..
Không chỉ có tính cách giống nhau mà ngay cả động tác ngậm nhánh cỏ của hai người cũng giống nhau như đúc, nếu Lạc Tử Dạ không phải là Thái tử Thiên Diệu, là con của Lạc Túc Phong thì đám thuộc hạ này chắc chắn sẽ nghi ngờ rằng Lạc Tử Dạ là con riêng khi Hoàng thượng lưu lạc bên ngoài sinh ra! Võ Tu Hoàng cũng sửng sốt trước động tác tùy tiện của Lạc Tử Dạ! Ông ta nghiêng đầu liếc nhìn Lạc Tử Dạ một cái rồi ngồi dậy, nghiêm mặt nói: “Ông đây sống lâu như vậy rồi nhưng chưa từng7thấy ai bị bắt cóc còn có thể thong thả nằm như người đó!”
Đương nhiên bản thân võ Tu Hoàng là một ngoại lệ
Ông ta thích đi tìm những việc thú vị, còn từng có ý để mình bị bắt cóc nữa, nhưng mà thằng nhóc Lạc Tử Dạ này không phải cố ý để người ta bắt như mình hồi trước, mà là do mình tự mình bắt tới, vậy mà thằng nhóc này lại dám ra vẻ thong thả như vậy cơ à?